Xét thấy chuyên ngành Phiên dịch tốt nhất nên học ở bậc cao học, Ôn Sơ Nịnh bèn chọn chuyên ngành Ngôn ngữ Anh để học đại học.
Thư Khả Bội cũng đã thi đậu vào Đại học Yên Kinh như nguyện vọng, trước khi đi, hai cô gái hẹn nhau đi căn cơm, cuối cùng Thư Khả Bội ngủ lại ở nhà Ôn Sơ Nịnh.
Hai cô gái nằm trên giường, đắp chăn mỏng, thủ thỉ với nhau.
“Cậu biết gì chưa? Tôn Gia Diệu đã chuyển sang ba môn phối hợp rồi, tớ có tra cứu thử, chỉ nghe thôi đã thấy mệt thay, môn này còn có biệt danh là ba môn thi thép nữa…”
“Chắc cậu ấy phải yêu thể thao lắm nhỉ,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu ấy với Trần Nhất Lan đều bắt đầu bơi lội từ năm 6 tuổi.”
“Phải đấy,” Thư Khả Bội thở dài nói, “Nhưng tớ vẫn chưa nói chuyện với cậu ấy.”
Nói xong, Thư Khả Bội trở mình nằm sấp trên giường, “Tớ cứ cảm giác như Tôn Gia Diệu rất khó tiếp cận, tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy mà tận bốn năm tiếng sau cậu ấy mới trả lời! Đã thế còn nhắn rất hời hợt nữa!”
Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lúc, mỗi lần cô gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan, chỉ cần cậu ấy đọc được là sẽ trả lời ngay lập tức.
Cũng có khi trả lời trễ.
“Chắc do họ tập mệt thôi mà.”
“Ôn Ôn,” Thư Khả Bội hỏi, “Chắc Tôn Gia Diệu không có thanh mai trúc mã gì đâu hả?”
“Nghĩ gì vậy, không có đâu, hồi nhỏ cậu ấy nghịch lắm, đám con gái trong khu nhà tập thể chẳng ai chịu chơi với cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842115/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.