🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xét thấy chuyên ngành Phiên dịch tốt nhất nên học ở bậc cao học, Ôn Sơ Nịnh bèn chọn chuyên ngành Ngôn ngữ Anh để học đại học.

Thư Khả Bội cũng đã thi đậu vào Đại học Yên Kinh như nguyện vọng, trước khi đi, hai cô gái hẹn nhau đi căn cơm, cuối cùng Thư Khả Bội ngủ lại ở nhà Ôn Sơ Nịnh.

Hai cô gái nằm trên giường, đắp chăn mỏng, thủ thỉ với nhau.

“Cậu biết gì chưa? Tôn Gia Diệu đã chuyển sang ba môn phối hợp rồi, tớ có tra cứu thử, chỉ nghe thôi đã thấy mệt thay, môn này còn có biệt danh là ba môn thi thép nữa…”

“Chắc cậu ấy phải yêu thể thao lắm nhỉ,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu ấy với Trần Nhất Lan đều bắt đầu bơi lội từ năm 6 tuổi.”

“Phải đấy,” Thư Khả Bội thở dài nói, “Nhưng tớ vẫn chưa nói chuyện với cậu ấy.”

Nói xong, Thư Khả Bội trở mình nằm sấp trên giường, “Tớ cứ cảm giác như Tôn Gia Diệu rất khó tiếp cận, tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy mà tận bốn năm tiếng sau cậu ấy mới trả lời! Đã thế còn nhắn rất hời hợt nữa!”

Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lúc, mỗi lần cô gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan, chỉ cần cậu ấy đọc được là sẽ trả lời ngay lập tức.

Cũng có khi trả lời trễ.

“Chắc do họ tập mệt thôi mà.”

“Ôn Ôn,” Thư Khả Bội hỏi, “Chắc Tôn Gia Diệu không có thanh mai trúc mã gì đâu hả?”

“Nghĩ gì vậy, không có đâu, hồi nhỏ cậu ấy nghịch lắm, đám con gái trong khu nhà tập thể chẳng ai chịu chơi với cậu ấy cả.” Ôn Sơ Nịnh cười.

“Hừ, phiền thật chứ!” Thư Khả Bội nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà.

“Tụi mình đi ngủ nha?”

“Ừ,” Thư Khả Bội vừa nhắm mắt lại đã quay đầu hỏi, “Cậu tính khi nào mới tỏ tình với Trần Nhất Lan thế?”

“Chắc là… Đợi tới khi cậu ấy giành được huy chương Vàng Olympic vậy,” Ôn Sơ Nịnh chậm rãi nói, “Thời gian hoàng kim của vận động viên ngắn lắm, tớ không thể khiến cậu ấy phân tâm vì mình được.”

“Ôn Ôn à.”

“Hả?”

“Cậu tốt thật đấy,” Thư Khả Bội cảm thán, “Cậu là người làm nên chuyện lớn đấy, nhất định sẽ làm được!”

Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, mỉm cười, “Cậu cũng thế mà, ngủ thôi!”

Ngoại ngữ Hoài Xuyên và Đại học Hoài Xuyên nằm trên cùng một con đường, Trần Nhất Lan tới sớm hơn cô vài ngày. Suất tuyển thẳng dành cho vận động viên thể thao của trường Đại học Hoài Xuyên chỉ có mười mấy người, chỉ dành cho một số chuyên ngành cụ thể như Thương mại quốc tế.

Trong số đó có vài người được tuyển thẳng nhờ thành tích bơi lội, tất cả đều là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia hoặc tỉnh.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới lời hẹn ba năm nên cũng chẳng quấn lấy cậu nhiều, cả hai vẫn giữa khoảng cách như cũ.

Nhưng Ôn Sơ Nịnh lại gặp được hai người quen.

Một người là Chung Nhan Nhan, hai người tình cờ được xếp chung phòng ký túc xá, chỉ khác là Ôn Sơ Nịnh học tiếng Anh còn Chung Nhan Nhan học tiếng Pháp.

Một người khác là Tạ Yến Lâm, y là nhà đầu tư cho một dự án nào đó ở Ngoại ngữ Hoài Xuyên. Ôn Sơ Nịnh gặp y ở văn phòng, nhưng lúc đó cô chỉ đi ngang qua, nghe có người gọi y là “Giám đốc Tạ”, cụ thể là gì thì cô cũng chẳng để ý.

Lịch thi đấu của Trần Nhất Lan rất dày đặc, theo như Cảnh Ái Quốc nói thì đây là thời kỳ hoàng kim của cậu, phải tranh thủ thi càng nhiều càng tốt, liên tục cải thiện thành tích, đụng phải giải lớn còn phải lên Yên Kinh tập huấn nữa.

Cậu ấy về trường không nhiều, vì trường hai người cạnh nhau, vận động viên như họ lại có căn tin riêng, khẩu phần ăn được thiết kế theo khoa học nên Trần Nhất Lan thường rủ Ôn Sơ Nịnh tới ăn chung.

Trên bàn có ba nam sinh, Ôn Sơ Nịnh chỉ nhận ra Trần Nhất Lan và một người nữa trông quen quen.

Cô ngẫm nghĩ một lát —

“Thằng chó trắng.” Bật ra một câu của Tôn Gia Diệu.

Là cậu trai cô thấy trong bể bơi hồi theo Trần Nhất Lan về trường thể thao.

Đó là An Đông, cũng là người mới có thành tích vượt trội được đưa thẳng vào đội trong truyền thuyết khi ấy.

Người còn lại đeo kính, ngoại hình nho nhã tên Trương Văn Bác. Trương Văn Bác là người ở tỉnh ngoài, tính cách hơi khờ khạo, cứ luôn miệng gọi “anh Nhất Lan”.

Trần Nhất Lan có từng kể với cô về cậu ta, Trương Văn Bác là người nhỏ tuổi nhất trong đội của họ. Thằng nhóc này cũng là một thiên tài, vì tiểu học liên tục nhảy lớp nên học bơi muộn, tới 9 tuổi mới bắt đầu, thế mà được trường thể thao tỉnh phát hiện rồi bước vào con đường này luôn.

Đồ ăn của căn tin vận động viên được nấu nướng theo chế độ được tính toán kỹ lưỡng, xem như Trần Nhất Lan đã dẫn Ôn Sơ Nịnh tới “ăn ké” — Là vì thấy cô học chuyên ngành tiếng Anh hơi bận nên sợ cô ăn không đủ bữa.

Về chuyện này, Ôn Sơ Nịnh có hỏi cậu, “Cậu dẫn tớ tới không sợ người khác nói ra nói vào à?”

Trần Nhất Lan múc một bát canh gà cho cô, “Tớ chỉ lo bạn Ôn Sơ Nịnh quên ăn quên ngủ, gầy rộc ra thì phải làm sao thôi.”

Quả thật Ôn Sơ Nịnh học rất dữ, môn chính môn phụ tổng lại cũng phải sáu bảy môn, ai bảo đại học nhàn chứ cô chả nhàn chút nào.

Cứ hễ rảnh là Trần Nhất Lan lại hẹn cô cùng ăn tối.

Đôi khi cậu sẽ tới dưới ký túc xá chờ cô.

Đôi khi là cô tan học rồi chạy thẳng qua Đại học Hoài Xuyên.

Cô biết bể bơi của Đại học Hoài Xuyên ở đâu nên cứ chạy một mạch tới, hai bên đường là hai hàng ngô đồng cao vút.

Cô lần theo nhà thi đấu mà tìm, đó là một bể bơi rất chuyên nghiệp nhưng bình thường chỉ dành cho vận động viên tập luyện, người ngoài gần như không vào nên Ôn Sơ Nịnh chỉ đành đứng ngoài cửa đợi cậu.

Tầng 1 có gương và máy sấy tóc, cô đứng ngoài cửa, nhìn thấy Trần Nhất Lan đeo ba lô bước ra, áo phông quần đùi, vai rộng chân dài. Chiếc áo thun rất bình thường bị gió thổi nên dính sát vào cơ thể cậu, làm vòng eo săn chắc mơ hồ lộ ra.

Trần Nhất Lan đứng trước gương, mái tóc ngắn ẩm ướt, cậu chỉ sấy qua loa vài cái, thấy cô gái đang ngồi đợi ngoài cửa qua tấm gương.

Nói thật thì từ khi lên năm ba đại học, Ôn Sơ Nịnh đã thay đổi rất nhiều.

Cô gầy hơn, vóc dáng mảnh mai, dáng người đẹp, phong cách ăn mặc cũng theo kiểu dịu dàng ngọt ngào như minh chứng cho câu nói rằng —

Ai học ngoại ngữ đều là người đẹp hết.

Lúc này, Ôn Sơ Nịnh đang mặc một chiếc áo hai dây len màu hồng nhạt bên trong, phối với chân váy dài tới gối màu vàng kem, bên ngoài khoắc một chiếc cardigen mỏng màu kem, mái tóc đen dài xõa trước ngực trông cực kỳ dịu dàng.

Cô cứ ngồi đó nhìn cậu, đáy mắt ánh lên một nụ cười mềm mỏng.

Trần Nhất Lan đặt máy sấy xuống, bước ra, tóc vẫn chưa khô hẳn.

Rồi lại thấy có hai nam sinh đi tới trước mặt Ôn Sơ Nịnh —

“Chào bạn, có thể xin kết bạn không ạ?”

Trần Nhất Lan khựng lại tại chỗ.

Ôn Sơ Nịnh xua tay, vội đứng dậy, “Không được đâu, tớ không có chơi mạng xã hội…”

Trần Nhất Lan bật cười.

Dường như hai nam sinh ấy cũng bị bất ngờ vì cậu trả lời này, “Bạn à, số điện thoại hay nick WeChat đều được…”

“Tớ còn có việc, đi trước nhé.”

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, thấy Trần Nhất Lan đứng bên kia thì trừng mắt nhìn cậu.

Trần Nhất Lan chỉ mỉm cười, bấy giờ mới chậm rãi đi tới phía cô, “Đi thôi, ăn cơm nào.”

Chiều cao của hai nam sinh kia cũng chỉ 1m8, Trần Nhất Lan cao hơn họ rất nhiều, mà vận động viên thì dáng người cực chuẩn, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta thấy áp lực rồi.

“Xin lỗi nhé, thông tin liên lạc của cô ấy không được cho bậy bạ đâu, vì tôi hẹp hòi lắm.” Trần Nhất Lan bình thản buông một câu, nắm cổ tay Ôn Sơ Nịnh kéo đi.

Cả đầu Ôn Sơ Nịnh nóng bừng lên.

Trần Nhất Lan nắm chặt cổ tay cô, lòng bàn tay hơi ẩm. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, tóc Trần Nhất Lan đã dài ra một chút, vì còn hơi ướt nên bị cậu tiện tay vuốt ra sau, vầng trán sáng bóng lộ ra.

Cốt cách và ngoại hình của cậu càng trở nên sắc nét hơn, mang nét trong trẻo mà lại pha chút gợi cảm tiềm ẩn của người làm vận động viên.

“Cậu còn nhìn hử! Không biết giải vây giúp tớ à?” Ôn Sơ Nịnh hừ một tiếng, rút tay ra khỏi tay cậu.

“Tớ đang muốn xem thử bạn Ôn từ chối người ta thế nào cơ mà.”

Trần Nhất Lan nhướng mày, tự nhiên dừng lại, cả hai vừa hay đã đi tới con đường chính trong trường.

Có rất nhiều sinh viên đang đạp xe qua lại.

Liễu rủ khẽ lay động, bóng nắng loang lổ, trên con đường đầy những người đeo ba lô nối đuôi nhau qua lại.

“Ê, coi chừng —”

Một nam sinh đang đạp xe vô tình vướng phải quai túi của một cô gái, sách trong túi rơi đầy ra đất.

Trần Nhất Lan kéo Ôn Sơ Nịnh đi vòng qua, kết quả Ôn Sơ Nịnh đang bị cảnh vừa rồi làm cho giật mình, lại bị cậu kéo sang hướng khác nên loạng choạng rồi đâm sầm vào lòng cậu.

“Ui da…” Cô ôm cái trán kêu đau.

Trần Nhất Lan cúi xuống như đang nhìn trán Ôn Sơ Nịnh — Nhưng rõ ràng ánh mắt đang rơi vào đôi mắt cô.

Giờ Ôn Sơ Nịnh đã biết trang điểm nhẹ nhưng có vẻ kỹ thuật không được tốt lắm, cô chỉ đánh một lớp nền mỏng và son dưỡng màu nhạt, nhưng vì gặp Trần Nhất Lan nên đã tô thêm một lớp nữa rồi lại thấy khó coi, thế là lại lau sạch, để lộ đôi môi mềm mại hồng hào.

Sống mũi thanh tú, một bên có một nốt ruồi màu trà rất rất nhạt.

Rốt cuộc cô bé ngày xưa cứ lẽo đẽo đi theo cậu đã dần trở nên rực rỡ và xinh đẹp như thế từ khi nào vậy?

Trong phút chốc mơ hồ, cô như đang ngồi ở trạm xe buýt hôm ấy, dáng vẻ mảnh mai mà đầy mất mát, cứ tựa như mới hôm qua.

Cậu cõng cô đi qua con đường vắng tanh ấy.

Bây giờ, có lẽ vì tính cách cô khá trầm lặng, theo chuyên ngành này phải đọc khá nhiều sách nên cô luôn tỏa ra khí chất điềm đạm và trầm lắng.

Vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn.

Trần Nhất Lan khẽ cười một tiếng, một cảm giác lạ lùng ùa tới, hình như cậu đang ghen thật rồi.

Một cô gái xinh đẹp như thế, có lẽ ở Ngoại ngữ Hoài Xuyên cũng có không ít người theo đuổi.

Xem ra cậu phải giành huy chương Vàng càng sớm càng tốt.

Ôn Sơ Nịnh bị cậu nhìn như thế, chỉ mới vài giây đã thấy xấu hổ. Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen như mực, hàng mi dài và dày của cậu, Ôn Sơ Nịnh vội quay đi chỗ khác.

Trần Nhất Lan giơ tay xoa xoa trán cô một chút rồi khẽ thổi lên.

Trái tim Ôn Sơ Nịnh đập loạn xạ, chỉ một giây như thế đã khiến cô nhớ tới năm ấy ở ga tàu Lâm Giang, Trần Nhất Lan đã dán băng cá nhân cho mình rồi cúi xuống thổi một cái, bảo thổi là sẽ hết đau.

Cứ như đang dỗ con nít vậy.

“Cậu nhìn tớ làm gì!” Giọng cô hơi yếu ớt.

“Cậu khai thật với tớ đi,” Trần Nhất Lan không hề né tránh mà như đang cân nhắc từ ngữ, chậm rãi hỏi, “Có được ai theo đuổi không?”

“…”

Cậu hỏi câu này rất đỗi bình thản, mùi sữa tắm và hương chanh thanh dịu trên người cậu lan ra, cô né tránh ánh mắt nhưng lại lơ đãng nhìn thoáng qua cổ cậu.

Yết hầu cậu khẽ chuyển động.

Gió mùa hạ trở nên nóng rẫy.

“Hả?” Cậu lại hỏi thêm một chữ, giọng kéo dài, tông giọng quyến rũ.

Má Ôn Sơ Nịnh đỏ lên, “Chẳng phải cậu bảo là…”

“…”

“Chẳng phải cậu bảo là trước 26 tuổi không được hẹn hò à!” Ôn Sơ Nịnh nói một hơi, như một chú mèo con xù lông nhìn cậu, “Trần Nhất Lan, cậu giành huy chương Vàng nhanh đi!”

Trần Nhất Lan sững người chưa tới nửa giây, tâm tư rõ ràng như thế, thật sự chỉ cách một lớp màn mỏng mà thôi.

Ôn Sơ Nịnh đẩy cậu ra, rảo chân đi.

Trần Nhất Lan bật cười thành tiếng, đi theo sau cô, cố tình nói, “26 tuổi hơi trễ nhỉ… Thế để tớ tranh thủ!”

Cái tên này dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói mấy lời cợt nhả, Ôn Sơ Nịnh càng đi nhanh hơn.

Nhưng chỉ dừng lại sau vài bước, quay đầu nhìn cậu nhưng chẳng có tí sức uy h**p nào.

“Thế có ai tỏ tình với cậu chưa?” Cô không kìm được mà cũng hỏi.

“Sao tớ biết được.” Trần Nhất Lan tỏ vẻ vô tội.

“…” Đáng ghét!

“Tớ đã có mục tiêu rồi mà,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Tớ phải giành được huy chương Vàng đã.”

“Rồi sao nữa?”

“Sau đó nhắc con bé nào đó.”

“Hả?”

“Tớ giành được huy chương Vàng rồi, có thể hẹn hò với tớ được không.”

“…”

“Vì thế trước đó, ai tỏ tình với tớ tớ cũng chẳng để ý.”

Ôn Sơ Nịnh đứng ngây ra đó, Trần Nhất Lan mỉm cười, chàng trai phóng khoáng ấy không hề che giấu cảm xúc trong đáy mắt, vừa nồng nhiệt lại vừa thẳng thắn, chân thành mà dũng cảm đến lạ.

Giống như lần cậu chạy 6km tới bên cô, đứng trước mặt cô, mang đến cho cô sự rung động và niềm vui vô bờ bến.

Cô chỉ còn nhớ hôm ấy khi nhìn thấy cậu, mọi muộn phiền đều tan biến sạch.

Ánh trăng hôm ấy như tỏa ra ngàn vạn rung động, là tiếng vọng của bao năm trong lòng cô.

Má Ôn Sơ Nịnh nóng lên, cô lại cất bước bỏ đi.

Trần Nhất Lan ở đằng sau cười trêu, “Bạn Ôn Sơ Nịnh ơi, cậu chạy đi đâu đấy, tớ làm gì phật ý cậu hả?”

“Trần Nhất Lan!” Gò má trắng nõn của Ôn Sơ Nịnh ửng hồng, “Cậu đi nhanh đi, hôm nay tớ còn phải viết luận văn nữa!”

Trần Nhất Lan cười, thấy cô gái này dễ ngượng nên cũng chẳng trêu nữa.

Vì Ôn Sơ Nịnh còn bài phải viết nên Trần Nhất Lan dẫn cô tới thư viện Đại học Hoài Xuyên, còn thuận đường mua cho cô một miếng bánh nhỏ và một cốc đồ uống nóng.

Ôn Sơ Nịnh đeo túi, mang laptop và vài cuốn sách.

Thư viện Đại học Hoài Xuyên rất rộng, ánh sáng tốt, thoáng đãng.

Hai người ngồi ở tầng 3, gần cửa sổ.

Trần Nhất Lan mới tập xong nên nghỉ một lát rồi bưng đồ tới cho cô, còn mang theo một thanh kẹo sữa vị nho nữa.

Ôn Sơ Nịnh mở sách và máy tính ra, dùng cái thìa nhỏ ăn bánh.

Trần Nhất Lan thì thư thái ngồi bên cạnh.

Trước mặt Ôn Sơ Nịnh là bản tiếng Anh “Lưỡi Dao Cạo” của Maugham, cô có đăng ký một lớp văn học, giảng viên đề xuất nên đọc nguyên tác.

Trong đó có một câu thế này —

“Tình yêu tựa như một thủy thủ vụng về lái tàu, hành trình đầy những chòng chàng vất vả, nhưng, nếu giữa cô và Larry có một vùng biển mênh mông, cô sẽ hiểu rằng những đau khổ không sao chịu xiết ban đầu sẽ hóa thành thinh không sau này.”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ có lẽ nó cũng đúng phần nào.

Họ đều đang cố gắng vì nhau, dù giờ chưa nói rõ nhưng cũng đã hiểu hết, cả hai đều đang đợi để trở thành phiên bản tốt nhất của mình.

Cô không muốn làm ảnh hướng tới những tháng năm quan trọng nhất của cậu.

Cậu cũng không muốn là một người tầm thường khi đứng cạnh cô.

Ôn Sơ Nịnh của cậu luôn là người đầu tiên trong trái tim cậu.

Ôn Sơ Nịnh viết bài xong, Trần Nhất Lan vẫn dẫn cô tới căn tin ăn ké như thường rồi đưa cô về ký túc xá.

Ngoại ngữ Hoài Xuyên và Đại học Hoài Xuyên rất gần nhau.

Cả hai chậm rãi đi ra cổng trường, đi ngang qua con hẻm cổ kính, cũng đi ngang qua khu phố ẩm thực nổi tiếng của Hoài Xuyên.

Đã hơn 8 giờ tối, gió hè ngọt ngào lướt tới, một chiếc xe buýt ngắm cảnh chạy qua.

Ôn Sơ Nịnh nhìn xe buýt, ánh mắt lửng lơ nhìn thoáng qua hàng cuối cùng.

Trên đó là một cô gái trẻ và một người đàn ông rất nổi bật.

“Anh Thẩm, tân hôn vui vẻ nhé —”

Ôn Sơ Nịnh nghe câu nói tràn đầy niềm vui ấy, khóe môi cũng bất giác cong lên.

Hình như cô cũng cảm nhận được niềm vui này.

Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Lan, vô thức hỏi, “Trần Nhất Lan, chúc cậu luyện tập vui vẻ nhé!”

“Cảm ơn nhé, hôm nay vui là vì —”

“Vì gì?”

“Vì bạn Ôn đã nhắc tớ rằng tớ phải tranh thủ giành huy chương Vàng rồi…”

“Trần Nhất Lan!” Ôn Sơ Nịnh trừng mắt không thể tin nổi, “Sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu…”

“Phát hiện gì cơ?” Trần Nhất Lan thản nhiên, ánh mắt lướt qua cô như đang chờ câu tiếp theo.

Ôn Sơ Nịnh nghẹn họng.

Câu đó hẳn là gì nhỉ —?

Sao trước đây không phát hiện ra cậu thích treo hai chữ “hẹn hò” trên miệng như thế hả?

Hiếm khi Trần Nhất Lan cười sảng khoái tới vậy, “Đi thôi, đèn xanh rồi kìa.”

Ôn Sơ Nịnh bị cậu kéo qua đường.

Con đường thênh thang đầy người tấp nập, ánh mắt Ôn Sơ Nịnh rơi vào chỗ tay cậu đang nắm chặt cổ tay mình.

Bàn tay thon dài mạnh mẽ, ấm áp và khô ráo.

Quan trọng nhất, là Trần Nhất Lan.

Cũng tốt.

Lúc nào cậu cũng nhớ lời hứa năm 17 tuổi đó!

Trần Nhất Lan đưa Ôn Sơ Nịnh về, Ôn Sơ Nịnh lên phòng cất túi rồi chạy ra ban công nhìn xuống.

Trần Nhất Lan vẫn còn đứng dưới lầu, mãi tới khi thấy cô về phòng mới yên tâm đi về.

Năm nhất và năm hai đại học của Ôn Sơ Nịnh trôi qua rất yên ả, còn Trần Nhất Lan trong hai năm đó hiếm khi ở lại trường, vì thi liên tục nên gần như là thường trú ở Yên Kinh để tập huấn, có về cũng chỉ để tham gia các kỳ thi thôi.

Tư cách tham gia Thế vận hội Olympic không phải dễ mà có, phải liên tục đạt được thành tích cao mới có đủ tiêu chuẩn vào vòng sơ tuyển.

Mà kỳ Olympic sắp tới sẽ diễn ra vào năm sau, tính ra cũng gần lúc họ lên năm tư đại học.

Chuyện này có nghĩa là Trần Nhất Lan phải tranh thủ đạt đủ thành tích trong hai năm đại học này để đủ tư cách dự tuyển, sau đó mới có trọn một năm để chuẩn bị cho Olympic.

Lúc hai người nói chuyện, Trần Nhất Lan không nhắc nhiều, chỉ là Ôn Sơ Nịnh lờ mờ nghe Tôn Gia Diệu vô tình kể rằng trong đội bơi cạnh tranh rất khốc liệt, Trần Nhất Lan mà không đứng đầu thì sẽ rất nguy hiểm.

Còn Ôn Sơ Nịnh cũng không ngừng cố gắng, thầy hướng dẫn biết cô có mục tiêu nên từ năm hai đã nói chuyện với cô một lần. Nếu muốn dịch cabin thì thầy đề nghị là học cao học, bây giờ nên tranh thủ tham gia nhiều cuộc thi tiếng Anh cho sinh viên để tích lũy CV cho mình.

Vì thế Ôn Sơ Nịnh lúc nào cũng khá bận, bạn cùng phòng là Chung Nhan Nhan lại không tham vọng gì mấy, tới năm ba vẫn đang yêu đương với bạn trai cùng khoa tiếng Anh, là một chàng trai trông rất hoạt bát, hai người thường hay cãi vặt với nhau.

Chung Nhan Nhan từng đụng mặt Trần Nhất Lan đang ở dưới ký túc xá đợi cô, cũng biết cậu là vận động viên nên bận tập luyện.

Chung Nhan Nhan lấy làm lạ, “Cuối cùng hai người là thế nào vậy? Chưa ai tỏ tình gì luôn à?”

“Ừm, vẫn chưa.” Ôn Sơ Nịnh ngồi trước bàn ôn bài.

“Nói thật nhé, hai người đã tình chàng ý thiếp rồi, thế mà bình thường không gọi điện hay video call gì hả?” Chung Nhan Nhan vừa sơn móng tay vừa trêu, “Trần Nhất Lan quá được luôn ấy, tớ nghĩ gọi là trai đẹp TOP 1 trong làng bơi lội cũng không quá đáng đâu. Cậu ấy, nên cảm thấy may mắn vì giờ con gái chưa mấy ai để ý tới thể thao đi…”

Ôn Sơ Nịnh bĩu môi, nhưng nghe Chung Nhan Nhan nói vậy, cô cũng thoáng thất thần.

“À đúng rồi Ôn Ôn, hình như cuối tuần tụi mình có reading week*, cậu có rảnh không?” Chung Nhan Nhan sực nhớ tới gì đó nên bèn hỏi.

(*) Tuần lễ đọc sách, thực tế là một tuần nghỉ giữa kỳ để sinh viên ôn tập, đọc tài liệu, làm bài tập hoặc chuẩn bị cho kỳ thi.

“Chắc là rảnh, sao thế?” Ôn Sơ Nịnh nhìn điện thoại, ấn mở màn hình, dừng lại ở khung chat với Trần Nhất Lan.

“Ý là tớ định đi Vân Nam chơi với bạn trai, nhưng tour đó cần bốn người, không biết cậu đi được không? Nếu cậu đi thì còn thiếu một người nữa…” Chung Nhan Nhan nói, “Cậu xem có đi được không, tour này khá ổn đấy, đi năm ngày, thuê nguyên căn nhà hai tầng kiểu Âu nhỏ, xem như là bán tự do rồi.”

“Để tớ xem đã.”

“Ừ, cậu cứ suy nghĩ đi, báo với tớ trong vòng ba ngày là được, tụi tớ vẫn chưa đặt mà.”

“Ừ.”

Thực ra Ôn Sơ Nịnh chỉ thuận miệng đáp thế thôi.

Cô phát hiện mình không tài nào tập trung vào tài liệu trước mặt được, trong đầu cứ quẩn quanh những gì Chung Nhan Nhan mới nói —

“Gọi là trai đẹp TOP 1 trong làng bơi lội cũng không quá đáng đâu. Cậu ấy, nên cảm thấy may mắn vì giờ con gái chưa mấy ai để ý tới thể thao đi…”

Không nói còn đỡ, nói rồi cô lại nghĩ hoài, đúng là ghen thật.

Ôn Sơ Nịnh nhìn giờ, đã 8 giờ tối rồi.

Cô cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Trần Nhất Lan —

Còn cố tình đi ra ban công nữa.

“Tút —”

Đang độ tháng 2, họ cũng vừa khai giảng chưa bao lâu, vì Trần Nhất Lan bận tập huấn ở ngoài nên Ôn Sơ Nịnh chỉ về Lâm Giang vài ngày rồi về lại trường.

Ở nhà lại nhớ tới nhiều chuyện, chi bằng về sớm để học luôn.

Tính ra, giờ đã năm ba đại học rồi mà số lần cô gặp Trần Nhất Lan chắc đếm được trên đầu ngón tay thôi.

Bảo không nhớ là nói dối.

Chủ yếu vì trong hai năm này có rất nhiều giải đấu lớn, như Á vận hội và Đại hội thể thao toàn quốc chỉ tổ chức bốn năm một lần, còn có giải Vô địch thế giới của Liên đoàn Bơi lội quốc tế hai năm một lần, thêm vài đó là vài giải vô địch toàn quốc, hội thao thành phố và hội thao sinh viên nữa.

Trần Nhất Lan không chỉ là thành viên đội tỉnh S mà còn kiêm luôn danh nghĩa đội tuyển quốc gia nên những giải phải tham gia chỉ có nhiều chứ không ít, huống chi đã khi đã tới trình độ như cậu, nội dung chính là hỗn hợp cá nhân 400m nhưng còn phải thi thêm nhiều cự ly và kiểu bơi khác nữa.

Nghĩ thôi đã thấy vất vả rồi.

Ôn Sơ Nịnh mặc áo khoác, đứng trên ban công ký túc xá, cầm điện thoại gọi điện cho Trần Nhất Lan.

Một lúc sau cậu mới bắt máy.

“Sao thế?” Giọng nói cậu hơi không ổn định, Ôn Sơ Nịnh nghe loáng thoáng tiếng vọng, đoán giờ hẳn cậu vẫn đang ở bể bơi.

“Cậu chưa tập xong hả?” Ôn Sơ Nịnh nhẹ giọng hỏi, trái tim bỗng thấy chua xót.

“Xong rồi, nhưng tớ vẫn còn trong bể bơi, sắp về rồi.”

“Vẫn còn ở Yên Kinh hả?”

“Ừ,” Trần Nhất Lan lấy khăn tay tay, trèo ra khỏi mặt nước, nói, “À đúng rồi, mấy ngày nữa tớ phải tới Vân Nam, là huấn luyện mùa xuân trên cao nguyên, chắc phải ở đó tận ba tháng nữa.”

Hơi thở Ôn Sơ Nịnh khựng lại, trong đầu có đủ loại suy nghĩ bật ra.

Cuối cùng chỉ gom lại thành một điều duy nhất —

Tớ muốn gặp cậu.

“Trần Nhất Lan, cậu nghĩ,” Ôn Sơ Nịnh tựa vào ban công, cầm điện thoại nhìn lên vầng trăng trên trời, tiếc là hôm nay trời âm u, sương phủ mờ mịt, cả mặt trăng cũng nhạt nhòa.

“Hả?”

“Nếu tớ tới Vân Nam thì có gặp được cậu không?”

Cô nhẹ giọng hỏi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.