Năm nay Tết tới sớm, mới cuối tháng 1 đã là Tết rồi.
Công ty của Ôn Sơ Nịnh cũng chuẩn bị chuyện nghỉ lễ từ sớm, phát rất nhiều đồ, Tạ Yến Lâm còn lì xì cho từng nhân viên nữa. Ôn Sơ Nịnh cũng nhận được một phần, cô nhìn thử thì thấy mọi người đều giống nhau, không có đối xử đặc biệt nên cũng yên tâm hơn.
Tối công ty sẽ tổ chức liên hoan, Ôn Sơ Nịnh từ chối không được nên đành phải tham gia.
Trần Nhất Lan thì chẳng có ngày nghỉ, dù trong mùa đông lạnh thế này, đội của họ vẫn phải luyện tập ráo riết như thường.
Ôn Sơ Nịnh cùng mọi người đến nhà hàng đã đặt trước, đây là chỗ do Tạ Yến Lâm đặt, một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, bàn loại dài, không gian sáng sủa sang trọng, món ăn ít nhưng rất tinh tế.
Trên bàn ăn, mọi người đang trò chuyện về các dự án của công ty, Ôn Sơ Nịnh không chen lời được mà chỉ im lặng ăn chút gì đó. Điện thoại rung lên, là Trần Nhất Lan gửi tin nhắn hỏi khi nào cô xong.
Ôn Sơ Nịnh gửi định vị rồi nói mình vẫn đang ở buổi liên hoan, giờ các trưởng nhóm đều ở đây, Ôn Sơ Nịnh không tiện đi.
Trần Nhất Lan gửi một cái meme, [Lát nữa anh tới đón em nhé.] Ôn Sơ Nịnh cong mắt cười, [Giờ đã 10 giờ rồi đó, thế thì mấy giờ anh về đây?] Trần Nhất Lan chỉ gửi hai chữ gọn gàng: Không về. Ôn Sơ Nịnh hơi đỏ mặt, nhưng ngay khi thấy tin nhắn mà anh gửi, cô cũng chẳng còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842138/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.