🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ôn Sơ Nịnh vốn cũng khá nhát, nhất là sau khi những suy nghĩ kia bị anh nhìn thấu, cô về tới nhà là đi tắm rồi nằm xuống giường luôn.

Trần Nhất Lan đi tắm.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường ôm con chim cánh cụt bông trong lòng, cửa phòng ngủ đang mở nên cô cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.

Ôn Sơ Nịnh cứ trằn trọc mãi, nằm trên giường, cô với lấy điện thoại rồi lướt một hồi, cuối cùng mở Weibo ra.

Lần cuối cùng cô đăng Weibo là mấy tháng trước rồi, chỉ có lác đác vài lượt like và tag. Cô bấm vào xem thử, là tài khoản chính thức của Collins International tag cô để chúc mừng sự kiện lần trước thành công tốt đẹp.

Tài khoản chính thức của công ty cũng không mấy ai tương tác, bình thường toàn do Đặng Tư Quân quản lý, chỉ theo dõi mấy người trong nhóm họ.

Ôn Sơ Nịnh xem mấy bức ảnh được đăng theo dạng lưới chín ô, có một bức là cô. Cô khẽ cười, lưu tấm ảnh ấy lại rồi bấm like.

Chẳng bao lâu sau, Trần Nhất Lan tắm xong đi ra, Ôn Sơ Nịnh đặt gối ôm sang bên cạnh, tắt đèn ngủ, mọi thứ dường như rất tự nhiên.

Người Trần Nhất Lan sạch sẽ thoải mái, nhà cô rất ấm, rèm chỗ cửa sổ sát đất không kéo lại, bên ngoài là bóng đêm đen như mực.

Ôn Sơ Nịnh trở mình quay sang phía anh, muốn tìm chuyện để nói.

“Trần Nhất Lan, năm nay anh có về Lâm Giang ăn Tết không?”

“Tết năm nay được nghỉ ba ngày thôi,” Trần Nhất Lan nhắm mắt nói, “Mẹ anh thì chắc phải trực ở bệnh viện rồi.”

“Thế anh ở lại Yên Kinh hả?”

“Ừm.”

Vậy hay là em cũng ở lại đây nhỉ,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Dù sao mẹ em cũng chẳng có tin tức gì, chi bằng ở lại đây với anh cho rồi.”

“Nên về thì cứ về đi, nghỉ ba ngày cũng đâu có rảnh ăn cơm với em.” Trần Nhất Lan nói xong, bổ sung thêm một câu, “Sau này còn nhiều thời gian mà.”

Sau này còn nhiều thời gian mà.

Ôn Sơ Nịnh quay hẳn sang phía anh, cả người nép vào lòng anh. Trần Nhất Lan không nói gì, thật ra hai người không nhắc tới nhưng ai cũng biết qua Tết năm nay, Trần Nhất Lan sẽ phải ra nước ngoài huấn luyện.

“Phải đi những đâu vậy anh?” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi.

“Đi Mỹ huấn luyện tăng cường ba tháng,” Trần Nhất Lan nói, “Đội có thuê huấn luyện viên nước ngoài, sang đó tập trung tập nâng cao bơi ếch và bơi bướm, sau đó sẽ lên cao nguyên huấn luyện rồi tới Singapore huấn luyện khép kín, cuối cùng là quay về Yên Kinh tiếp tục huấn luyện khép kín.”

Nói cách khác, có lẽ năm nay là một năm phải chia xa.

Nhưng Ôn Sơ Nịnh hy vọng rằng đây là năm cuối cùng họ phải xa nhau.

“Rồi sẽ tới Olympic.” Cô nói.

“Ừ, rồi sẽ tới Olympic.” Trần Nhất Lan khẽ đáp.

Cả hai chẳng ai mở lời trước, trong phòng quá yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, nhưng họ đều biết chưa có ai ngủ hết.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh bên cạnh anh ngẩng đầu lên, chỉ có ánh sáng le lói từ ngoài chiếu lên gương mặt khiến đường nét của anh càng thêm sắc sảo hơn. Anh mở mắt ra, quay sang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, Ôn Sơ Nịnh thì đặt tay lên bụng anh.

Cách lớp áo ngủ thật mỏng, cơ thể anh rắn rỏi mà ấm áp, bên dưới lớp áo có thể lờ mờ cảm nhận được cơ bắp săn chắc đang khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.

Mùi bạc hà ẩm mát xen lẫn mùi chanh xanh, chàng trai chưa từng biết sợ hãi khiến trái tim cô rung động suốt những năm tháng gần nhau nay đã trở thành một người đàn ông điềm tĩnh mà kiên nghị, luôn khiến trái tim cô đập thình thịch.

“Anh cứ cố gắng hết sức là được, người em đợi là Trần Nhất Lan chứ không phải huy chương Vàng, em chỉ thấy anh lúc nào cũng xứng đáng có được huy chương Vàng thôi.”

Đó là lý tưởng mà anh đã nỗ lực suốt mười tám năm mà.

Hẳn anh sẽ thực hiện được nó.

Giọng cô hơi nhỏ nhưng lại như cơn gió mùa xuân, vô hình mà khiến anh vững tâm bước tiếp.

Là bến đỗ của anh, là Ôn Sơ Nịnh luôn chờ đợi ở nơi này.

Trần Nhất Lan cụp mắt nhìn cô, bất ngờ cúi xuống hôn một cái.

Ôn Sơ Nịnh giơ tay vòng lấy cổ anh, không thể không nói rằng thân hình được rèn luyện chuyên nghiệp đúng là khác hẳn, từng đường nét cơ bắp đều cân xứng và săn chắc, bờ eo quyến rũ không có tí mỡ thừa.

Đầu óc Ôn Sơ Nịnh như bị một lớp sương mù giăng kín.

Hôn nhau trong đêm tối, chẳng thấy rõ được gì nhưng lại khiến cô cứ nhớ tới hình ảnh Trần Nhất Lan bước lên từ làn nước, vai rộng eo nhỏ chân dài, tỉ lệ hoàn hảo, đôi chân trần đứng trên sàn, mu bàn chân gầy gò trắng trẻo.

Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ như táo tàu, so về dung tích phổi thì cô không bằng được anh nên bắt đầu thở gấp, vỗ vỗ vào ngực anh, “Anh tính khiến em ngạt chết hả…”

“Cái tài nín thở hồi nhỏ của em đâu mất rồi,” Trần Nhất Lan cũng chỉ môi cô thôi chứ hơi thở nóng hổi vẫn còn quấn lấy nhau, anh cố tình nói, “Hồi nhỏ tới anh còn nín thở không bằng em cơ mà.”

“Anh còn dám nhắc tới chuyện hồi nhỏ nữa hả…” Ôn Sơ Nịnh xấu hổ muốn chết, nghĩ tới mấy chuyện mất mặt nhỏ xưa đều bị anh nhớ rành rành, ngượng chết đi được.

Lúc đó còn nhỏ mà, ai ngờ sau này lại thích anh đâu.

“Sau này muốn đi đâu?”

“Hỏi làm gì?”

“Chẳng làm gì cả.”

“Đi đâu cũng được. Hoài Xuyên, Yên Kinh, Lâm Giang… Anh đi đâu thì em theo tới đó.” Ôn Sơ Nịnh không dám nhìn vào mắt anh, đêm tối mịt mừng khiến tầm mắt như nóng lên. Trần Nhất Lan ở rất gần, hơi thở phả vào chóp mũi cô. Ánh mắt cô lệch đi, nhìn chỗ cổ anh, yết hầu khẽ nhô lên tràn đầy hormone.

“Yên Kinh nhé,” Trần Nhất Lan nói, “Đợi anh về rồi sẽ dựng một mái nhà với em ở đây.”

Giọng anh bình thản và vững vàng, như cơn gió ấm duy nhất giữa đêm đông rét lạnh.

Hàng mi Ôn Sơ Nịnh khẽ run lên, cô ngước mắt nhìn anh, sau một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói này nên lập tức trở nên xúc động, nhào tới hôn anh.

Kết quả là bị Trần Nhất Lan đè lại, “Ngủ thôi.”

“Ai nói không ngủ, ngủ chứ ngủ chứ.” Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn lại rồi lại thò cánh tay từ trong chăn ra ôm lấy cánh tay anh, “Ngủ ngon nhé, em đợi anh.”

“Ngủ ngon.”

Trần Nhất Lan để mặc cho cô ôm mình.

Thật ra kỳ nghỉ của Trần Nhất Lan cũng chẳng nhàn rỗi gì, chỉ được nghỉ đúng ba ngày 28, 29 và 30. Nhưng thật ra cũng chẳng ai về nhà, chủ yếu vì chuyện ăn uống nên đội cũng có sắp xếp cơm tất niên tại công ty. Gọi là nghỉ nhưng cũng chỉ là không luyện tập mà thôi.

Ôn Sơ Nịnh về nhà cũng chẳng có việc gì làm, năm nay Chu Tuyển Dương chỉ nhắn bảo cô về ăn cơm tất niên là được.

Ôn Sơ Nịnh bèn mua vé về vào chiều 29, vừa vặn để ăn cơm tất niên ở nhà. Chu Tuyển Dương còn gửi cho cô một tin nhắn thoại —

Con đang ở Yên Kinh với Trần Nhất Lan đấy hả?

Ôn Sơ Nịnh bật cười, trả lời bằng một tin nhắn thoại khác, “Đừng nói là cậu vẫn chưa có bạn gái luôn nhé?”

Chu Tuyển Dương gửi meme mặt chó, nói, con làm như ai cũng có thanh mai trúc mã ấy?

Ôn Sơ Nịnh cười không ngừng, chỉ vì mấy câu này mà tâm trạng như bay cao vút.

Trần Nhất Lan hầu như ăn cơm ở trung tâm huấn luyện xong mới về, hai năm nay anh đều sống kiêng khem như thế. Hiện tại nghiêm cấm vận động viên ăn ngoài, thậm chí còn nghiêm khắc đến mức nếu phát hiện ăn ngoài sẽ lập tức khai trừ. Việc ăn uống của các vận động viên, mỗi phần rau và thịt đều ký hợp đồng cung ứng nghiêm ngặt, đều là nguyên liệu được chính Tổng cục Thể thao và trung tâm huấn luyện lựa chọn kỹ càng, vì vấn đề chất tạo nạc nên tất cả rau và thịt đều phải kiểm định nghiêm ngặt trước khi đưa vào bếp.

Nói đi cũng phải nói lại, Tết ở Yên Kinh cũng rất thú vị.

Trên phố, các quán ăn nhỏ đồng loạt đóng cửa nghỉ Tết, nhà hàng khách sạn thì kín lịch trước hẳn hai tháng, không còn lấy một chiếc bàn ngoài sảnh.

Siêu thị lớn cũng đóng cửa sớm, Ôn Sơ Nịnh lười ra ngoài mua đồ nấu nướng nên tiện tay đặt luôn một phần ăn ngoài, đợi tròn một tiếng mới được ăn cơm.

Hôm nay là 28, hai người cứ thế nằm trong nhà xem phim, Ôn Sơ Nịnh chọn một bộ có hơi cũ, để trên kệ sách nhà cô lâu rồi mà vì bận làm việc nên cô gần như không có thời gian xem.

Love, Rosie.

Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh tưởng phim này sẽ là kiểu ngọt ngào như Flipped, kết quả lúc cặp đôi vì nhút nhát mà cứ bỏ lỡ nhau hết lần này tới lần khác, cô chợt trở nên hơi thất thần.

Hồi cấp 3 cô cũng như thế, vì cùng nhau lớn lên, vì là bạn rất thân nên cứ thận trọng giấu giếm tất cả suy nghĩ của mình. Tình cảm ấy tựa như một đường phân cách mơ hồ không rõ ràng, nếu bước qua, có khi cả bạn cũng không còn làm được.

Khi ấy Ôn Sơ Nịnh đã giấu hết tâm tư của mình đi.

Vì quá để ý tới anh nên rất sợ sẽ mất anh.

Lúc đó cảnh phim đang dừng lại đoạn giữa, Rosie đến dự lễ cưới của Alex, cô ấy mặc váy trắng nói, “Dù cậu có ở đâu, đang làm gì hay ở bên ai, tớ sẽ luôn luôn, thật lòng, chân thành yêu cậu một cách trọn vẹn.”

Ôn Sơ Nịnh chưa từng nghĩ tới chuyện chia ly.

Cô dũng cảm hơn Rosie, kiên định hơn Rosie.

Trần Nhất Lan cũng thẳng thắn và chân thành hơn Alex.

Rosie và Alex đã từng mơ đến Boston để theo đuổi lý tưởng, thế mà cuối cùng vẫn bỏ lỡ nhau.

Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan từng hẹn nhau đến Hoài Xuyên, năm ấy, Ôn Sơ Nịnh dốc hết sức thi đỗ Ngoại ngữ Hoài Xuyên, Trần Nhất Lan thì nỗ lực để vào Đại học Hoài Xuyên.

Cuộc sống kỳ diệu như thế đấy, nếu trước đây cô không đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên thì có khi nào hai người sẽ bỏ lỡ nhau không nhỉ?

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế sô pha với anh, đưa tay nắm tay anh, đan tay thật chặt, nhỏ giọng nói, “Trần Nhất Lan, em sẽ không bao giờ buông tay đâu.”

Trần Nhất Lan cười xoa đầu cô, “Ừ, bộ phim của em tiêu cực quá, em nghĩ hai người có ở bên nhau không?”

“Chắc là có?”

“Thế này mà cũng ở bên nhau được nữa hả?”

Ôn Sơ Nịnh không tin nên lên Baidu tìm kết cục cho anh xem, “Anh nhìn này, cuối cùng hai người đều có hôn nhân riêng rồi ly hôn, sau đó quay lại bên nhau…”

“…” Trần Nhất Lan im lặng, nghịch tóc cô, “Bớt xem mấy bộ phim máu chó này lại đi. Cuộc sống đâu có lắt léo như phim.”

“Thế anh nghĩ nếu năm ấy em không thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên thì phải làm sao đây, nếu anh không tới Đại học Hoài Xuyên thì thế nào?” Ôn Sơ Nịnh hơi tủi thân, vừa nghĩ tới khả năng đó là lại không chịu nổi, “Nếu vậy thì em có lỡ mất anh không?”

“Lại còn tủi thân nữa,” Trần Nhất Lan cười kéo cô tới gần, cô thuận thế tựa lòng anh, tì cằm lên vai anh. Trần Nhất Lan đặt tay sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Thì sao?”

“Chắc là sẽ có thêm một đống vé tàu với vé máy bay thôi,” Trần Nhất Lan nói, “Anh sẽ tới kiểm tra.”

“Kiểm tra cái gì?” Ôn Sơ Nịnh mềm èo hỏi.

“Kiểm tra xem Ôn Sơ Nịnh nhà ta có bị ai bắt cóc không,” Trần Nhất Lan nói xong lại như nhớ ra gì đó, “À không phải, chẳng phải hồi 17 tuổi em đã hứa với anh là không hẹn hò trước 26 tuổi rồi à.”

“Thế thì giờ em cũng chưa đủ 26 tuổi đấy!” Ôn Sơ Nịnh nhớ lại chuyện hôm ấy là lại đỏ mặt.

Trần Nhất Lan đưa tay véo mặt cô, nhìn một lúc lâu, Ôn Sơ Nịnh chột dạ nên mắt đảo tới đảo lui.

Cô lí nhí bổ sung thêm, “Năm nay em mới hơn 24 tuổi thôi!”

“Ừ, không phải trước 26 tuổi là không được yêu,” Trần Nhất Lan điềm nhiên nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô mang theo chút cợt nhả, chỉ là ánh mắt ấy cứ tỉ mỉ dõi theo cô, những ngón tay thon dài giữ lấy má cô. Khao khát chiếm hữu của người đàn ông trưởng thành cuối cùng cũng lộ ra chút mầm mống, anh nói: “Nhưng phải là yêu anh mới được.”

“…”

Câu nói này thật sự khiến cô không còn đường lui nữa.

“Anh độc đoán quá nhỉ.”

“Tất nhiên rồi, đi theo tớ những mười tám năm cơ mà.” Trần Nhất Lan không hề buông bàn tay đang vuốt má cô, “Cuộc sống không phải phim ảnh, người mình muốn ở cạnh phải giữ lấy, không cần quanh co vòng vèo gì cả, kể cả khi thật sự phải đối mặt với lựa chọn.”

Anh dừng lại một chút.

“Em chọn anh, anh cũng chọn em, hai chúng ta đều đang cố gắng,” Trần Nhất Lan nói, “Chẳng phải bao nhiêu năm nay vẫn luôn như thế sao?”

Hẹn cùng nhau tới Hoài Xuyên, chúng ta vẫn luôn cố gắng vì điều đó.

Xa nhau hai năm, cô kiên định đợi anh, anh vẫn luôn đặt cô ở vị trí sâu nhất trong tim.

Chưa từng có bất kì ai khác, cũng không bao giờ có lựa chọn thứ hai.

“…” Ôn Sơ Nịnh trượt ra khỏi lòng anh, rụt tay lại, “Đi ra ngoài tí đi anh, đừng ở lì trong nhà nữa, tụi mình ra ngoài dạo tí đi.”

“Lạnh.”

“Lạnh cũng đi.” Nếu không cứ ở nhà với anh thế này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện cho mà xem.

Ôn Sơ Nịnh chạy về phòng ngủ thay đồ, vừa mở tủ ra vừa nói, “Mai em sẽ về nhà ăn cơm một bữa, 30 về.”

“Ừ.” Trần Nhất Lan vào phòng tắm.

Kết quả là cửa phòng ngủ không đóng, đúng lúc Ôn Sơ Nịnh mới c** đ*, đang quay lưng lại gài móc dây áo ngực.

Bờ lưng trắng như sứ, vòng eo thon nhỏ.

Vành tai Trần Nhất Lan bất giác đỏ lên, anh lách người vào phòng tắm.

Thôi được rồi, trước khi ra ngoài xối nước cái đã.

Đang độ 24, nói không có suy nghĩ là nói dối, nhất là lần nào Ôn Sơ Nịnh cũng thích nép vào người anh để ngủ, ôm cánh tay anh, cả người cứ áp sát vào.

… Đáng lẽ hôm ấy anh không nên nói câu đó.

Cô lại càng không e dè gì nữa hết.

Nghĩ anh thanh tâm quả dục thật rồi.

Vé tàu của Ôn Sơ Nịnh là ngày 29, khó khăn lắm mới mua được. Hôm ấy cô thậm chí còn không mang theo hành lý gì, dù sao mai cũng về lại, ở nhà cũng chẳng có gì để làm mà.

Ôn Sơ Nịnh không cho Trần Nhất Lan tiễn nhưng anh cứ nằng nặc đòi đi, cô cũng chiều theo luôn.

Hôm nay là giao thừa, đường xá vắng tanh nhưng những quán ăn ven đường lại rất nhộn nhịp.

Ga tàu càng đông hơn, rất nhiều người đang chờ cơ hội để mua vé sót lại, cũng có không ít dân văn phòng bận rộn tới tận 29 Tết mới được về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.

Ga tàu rất đông người.

Tay Ôn Sơ Nịnh trống rỗng, chẳng có hành lý gì cả.

Cô nắm tay Trần Nhất Lan, thật ra rất muốn nói với anh, hay là anh về Lâm Giang với em luôn đi.

Nhưng không có vé, mà anh cũng phải về đội.

Ôn Sơ Nịnh gần như vừa kịp giờ, màn hình lớn trong sảnh bật sáng, chuyến tàu cao tốc về Lâm Giang bắt đầu soát vé rồi.

Cô quay lại ôm lấy anh, áo khoác Trần Nhất Lan đang mở rộng, cô ôm gọn lấy vòng eo săn chắc của anh. Dường như Trần Nhất Lan không sợ lạnh nên ở trong lúc nào cũng mặc rất mỏng, má Ôn Sơ Nịnh dán sát lồng ngực anh, cách lớp vải thật mỏng là nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể anh.

Ôn Sơ Nịnh nhón chân lên, vì tay không vướng víu gì nên cô giơ tay áp lấy mặt anh, chính xác hôn lên môi, vì hấp tấp mà còn đụng phải chóp mũi anh.

Hàng người đang chậm rãi di chuyển.

Ôn Sơ Nịnh hôn anh một lúc thật lâu.

Trần Nhất Lan cong môi, vòng tay ôm eo cô khẽ vỗ vỗ, thấp giọng nói, “Phải soát vé rồi kìa.”

Hơi thở của Ôn Sơ Nịnh hơi không ổn định, “Em nín thở cũng giỏi lắm mà.”

Trần Nhất Lan cười, “Về ăn cơm đoàn viên với gia đình đi.”

Ôn Sơ Nịnh bĩu môi, cũng chỉ đành buông tay ra.

Mỗi lần họ chia xa đều là những tháng ngày chờ đợi dài đằng đẵng, xa xôi cách trở.

Nhưng chỉ cần được gặp nhau một lần, họ lại như được tiếp đầy nặng lượng để cùng chờ mong tới lần gặp tiếp theo.

Ôn Sơ Nịnh đi soát vé, quay đầu nhìn lại.

Giữa dòng người đông đúc, anh đừng ở phía sau, dáng người cao ráo, đường nét gầy gò mà rõ ràng. Ôn Sơ Nịnh nhớ lại rất nhiều năm trước khi tới thắp nhang ở cung Ung Hòa, cô đứng trước lư hương cầu nguyện, len lén mở mắt ra nhìn anh. Khi ấy gương mặt thiếu niên được ánh ban mai phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp, ánh mắt đang nhìn về pho tượng Phật cách đó không xa, vẻ mặt thả lỏng.

Trần Nhất Lan của cô nhất định phải tỏa sáng rực rỡ.

Huy chương Vàng là của anh, cô cũng vậy.

Lúc Ôn Sơ Nịnh về tới nhà cũng chỉ mới hơn 5 giờ, cô xuống tàu cao tốc rồi đón xe về thẳng nhà ông ngoại luôn.

Ngoài biệt thự treo đầy đèn lồng đỏ rực, giờ đã có người đốt pháo, trên đất vương vãi đầy vỏ pháo đỏ.

Thời tiết ở thành phố Lâm Giang mờ mịt như có sương mù đang giăng.

Ôn Sơ Nịnh vào nhà, bảo mẫu ra chào cô, Chu Tuyển Dương và ông ngoại thì đang ở phòng khách xem TV, trong bếp vang lên tiếng người.

Ôn Sơ Nịnh nghe thấy tiếng nói chuyện bèn chào ông ngoại và cậu trước, sau đó đi vào.

Cô phát hiện Chu Mộng đã về. Dù bà ngoại lớn tuổi nhưng sống chung với ông ngoại là người chú trọng sức khỏe nên cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, lúc này bà cụ dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bạc trắng búi gọn sau đầu, mặc áo len cổ lọ màu quế, quấn thêm chiếc khăn choàng đỏ đang chỉ vào Chu Mộng mà nói, “Con gói sủi cảo kiểu gì vậy? To đùng thế thì sao mà ăn?”

Chu Mộng uốn tóc lọn to, mặc váy len dài màu xanh thẫm, còn làm cả móng tay nữa, đang vất vả nắn sủi cảo.

Đúng là Chu Mộng không giỏi nấu ăn thật, sủi cảo trên thớt có đủ mọi kích thước.

“Bé Nịnh về rồi à.” Chu Mộng thấy Ôn Sơ Nịnh như thấy được vị cứu tinh.

“Mẹ, mẹ về khi nào vậy?” Ôn Sơ Nịnh khá ngạc nhiên, nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên thấy Chu Mộng về nhà.

“Mẹ mới mua vé máy bay hôm nay thôi, khoang hạng nhất đấy. Về ăn bữa cơm rồi về ngay.” Chu Mộng bước qua, xoa đầu Ôn Sơ Nịnh.

“Bé Nịnh à, mẹ con đúng là không biết nấu nướng gì cả, cậu của con cũng chẳng khá hơn, tụi con ra ngoài đi, bà với dì Vương làm sủi cảo cho.” Bà ngoại đi tới tấm thớt, định ra tay.

Dì Vương là người giúp việc lâu năm trong nhà, chắc chắn không thể để bà cụ làm việc này. Thực ra có lẽ cũng chẳng phải thật sự muốn làm gì, chỉ là Tết đến, người lớn cũng muốn tham gia một chút cho vui thôi.

Dì Vương nói bà ngoại đi xem nồi nước luộc sủi cảo đã sôi chưa.

Chu Mộng nhân cơ hội này kéo Ôn Sơ Nịnh qua, thấp giọng hỏi, “Cậu con kể con đang hẹn hò hả?”

“…” Ôn Sơ Nịnh cũng không có ý định giấu giếm nên gật đầu ngay.

“Là người mẹ biết hả?”

“… Mẹ à,” Ôn Sơ Nịnh hơi xấu hổ, “Để lát con kể mẹ nghe sau.”

“Chỉ có chút chuyện của con mà giấu được mẹ hả,” Chu Mộng bĩu môi, “Dì Uông của con cũng rất tốt, đợi sau này mẹ rảnh sẽ tâm sự với dì ấy.”

“… Tâm sự gì chứ! Mẹ đừng có nói lung tung đấy nhé…”

“Tâm sự chuyện bạn thân làm thông gia không được à?” Chu Mộng giơ tay nhẹ nhàng ấn vào trán cô, “Từ nhỏ đã chạy theo sau lưng Trần Nhất Lan rồi, lại còn khóc lóc đòi đi học bơi nữa cơ đấy.”

Ôn Sơ Nịnh đã quên mất chuyện này nên hơi ngượng ngùng.

“Thôi, con cũng 24 tuổi rồi, thích thì cứ đi đi, nhưng mà Ôn Sơ Nịnh con mẹ,” Chu Mộng mang giày cao gót nên cao hơn cô một chút, bà giơ tay xoa đầu cô, “Dù Trần Nhất Lan có giành chức vô địch thế giới thì con cũng không kém cạnh gì đâu.”

Ôn Sơ Nịnh bị bà chọc cười.

Bữa cơm đoàn viên của nhà Ôn Sơ Nịnh bắt đầu lúc 6 giờ đúng, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ hòa thuận.

Chỉ là sau bữa ăn, người lớn thì nghỉ ngơi sớm, chưa kịp xem bản tin thời sự, còn Chu Mộng cũng phải ngủ sớm để sáng mai bay về London.

7 giờ rưỡi, trong phòng khách chỉ còn Ôn Sơ Nịnh và Chu Tuyển Dương.

“Chiều nay, Yên Kinh có tuyết rơi, nhiều nơi trên cả nước sẽ giảm nhiệt cục bộ, mọi người hãy chú ý giữ ấm…”

Ôn Sơ Nịnh lơ đãng nhìn điện thoại, màn hình dừng ở khung trò chuyện với Trần Nhất Lan, ngón tay cô dừng trên màn hình.

Chu Tuyển Dương ngồi lại gần, bóc cho cô một trái quýt, “Hình như ở ngoài tuyết rơi rồi.”

Ôn Sơ Nịnh “À” một tiếng rồi quay đầu lại nhìn.

Trong nhà rất ấm, bên ngoài có gió nhẹ, dưới ánh đèn đường, từng bông tuyết nhỏ mịn như lông ngỗng đang bay lất phất.

Nhiều năm trước, cậu thiếu niên ấy cũng từng đứng dưới ánh đèn đầy tuyết mỏng ấy, chiếc áo khoác dài rộng mở, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len màu cà phê mỏng. Anh giang hai tay ra với cô, ôm chặt cô trong lòng.

Lần ấy, chỉ vì muốn nói với cô một câu chúc mừng năm mới mà anh không quản đường xa, mua vé tàu từ Yên Kinh chạy về Lâm Giang.

Chỉ để nói một câu chúc mừng năm mới trực tiếp.

“Muốn về Yên Kinh à?” Chu Tuyển Dương thản nhiên.

“Vâng.”

Giữa lúc người người đang náo nhiệt, ngàn vạn người đang sum vầy, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh.

Anh không về nhà được.

“Muốn đi thì đi đi, dù sao mai con cũng đi rồi mà, xem còn vé khoang hạng nhất không,” Nói xong, Chu Tuyển Dương lấy điện thoại ra bấm vài cái, chuyển khoản cho Ôn Sơ Nịnh, “Xem như tiền lì xì cho con đấy.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn thấy số tiền lên tới sáu con số, “Cậu ơi, cậu còn tiền để lấy vợ nữa không đấy?”

“… Cậu của con đang tạm thời theo chủ nghĩa độc thân.”

“Vâng vâng, hôm nay cậu không phải FA mà là quý ông độc thân ạ.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh vốn chẳng có hành lý gì, cô lấy áo khoác ở cửa, cảm giác như có một dũng khí đang dâng trào trong lồng ngực, “Cậu, con đi nhé.”

“Cẩn thận.”

“Biết rồi!”

Giờ này đi máy bay thì không tiện lắm, Ôn Sơ Nịnh mua vé tàu cao tốc khoang hạng nhất, còn mua dư thêm vài trạm nữa. Suốt dọc đường về, nhìn ra màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ tàu, cô chỉ thấy trái tim đang muốn gặp cậu càng đập mãnh liệt hơn.

Lúc Ôn Sơ Nịnh về tới Yên Kinh đã là hơn 11 giờ.

Hôm nay tàu điện ngầm chạy tới 12 giờ nhưng 11 giờ rưỡi đã kết thúc chuyến cuối, Ôn Sơ Nịnh vừa vặn đang đợi chuyến cuối cùng.

Bên Trần Nhất Lan vẫn còn đang ở căn tin.

Hôm nay trong đội chỉ có một đầu bếp, các nhân viên căn tin khác đã nghỉ phép về nhà từ sớm, mấy cậu vận động viên tay chân vụng về đang lúi húi trong bếp.

Người chỉ đạo kỹ thuật chính là Cảnh Ái Quốc và Khương Bình, cộng thêm huấn luyện viên thể lực của đội.

Một đám đàn ông đích thực, chẳng ai biết nấu nướng nghiêm túc, thế là Khương Bình dứt khoát kiêm luôn chức đầu bếp.

Nói là ngày nghỉ nhưng đám trẻ này chẳng đứa nào lười luyện tập, ai nấy đều tự giác tập một lúc, thế là bữa ăn cũng bị kéo ra muộn hơn.

Dù sao cũng là nghỉ lễ nên Khương Bình không nói gì nhiều, cho họ hiếm khi được thức khuya vui vẻ một đêm.

Người đầu bếp duy nhất đang nhào bột, trộn sẵn nhân sủi cảo. Cảnh Ái Quốc thấy cũng ổn nên bèn bảo các vận động viên tự gói, xem như trải nghiệm một lần, kết quả là đám con trai to xác gói thành đủ thứ hỗn độn.

Thoắt cái mà Trần Nhất Lan và An Đông đã thành người lớn tuổi trong đội, Trương Văn Bác nhỏ hơn hai người hai tuổi, giờ đã hòa mình với đám nhóc con. Trong đội tuyển quốc gia hiện tại có thêm vài thành viên nữa mới 15, 16, 17 tuổi. Ở cái tuổi này, huấn luyện viên rất lo chúng lén ăn vặt, mới chớp mắt đã không thấy đứa nào, Cảnh Ái Quốc bèn cầm cây lăn bột bước ra tìm, “Trần Nhất Lan, em đi tìm Trần Tầm đi, thằng nhóc đó lại biến đâu mất rồi.”

“Vâng.” Trần Nhất Lan và An Đông đang ngồi xem chương trình cuối năm ở căn tin, Trần Nhất Lan đứng dậy rời khỏi khu căn tin, ra ngoài một đoạn là tới bể bơi.

Năm nay Trần Tầm mới 17 tuổi, đúng độ tuổi của Trần Nhất Lan ngày trước. Khi ấy anh mệt là sẽ ngâm mình trong bể bơi bơi mãi.

Quả nhiên khi bước vào, Trần Nhất Lan thấy một bóng dáng đang bơi hết vòng này tới vòng khác trong bể.

“Đi ăn cơm nào.” Trần Nhất Lan đứng bên bể, gọi một tiếng.

Trần Tầm chậm rãi bơi tới, thiếu niên 17 tuổi mà đã cao tới 1m9, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt khiến Trần Nhất Lan không khỏi nhớ tới mình trước đây.

“Anh Nhất Lan,” Trần Tầm cúi người lấy khăn tắm lau nước trên người, thấp giọng nói, “Em hơi nhớ nhà…”

“Bình thường mà.” Trần Nhất Lan thấy cậu ta có vẻ không vui nên ngồi luôn xuống bệ nhảy, tính nói chuyện với cậu ta.

Trần Tầm khoác khăn tắm lên vai, “Em mệt quá.”

“Tập luyện căng thẳng quá hả?”

“Thi đấu cũng căng thẳng nữa…” Trần Tầm chậm rãi nói.

Đúng vậy, mỗi lần họ thi đấu, vì để tối ưu thành tích nên huấn luyện viên đều sẽ sắp xếp cho họ thi một nội dung chính và các nội dung phụ khác. Mà bơi lội thì không chỉ là xuống nước bơi, huấn luyện thể lực trên cạn cũng chiếm phần lớn thời gian.

“Huấn luyện viên có nói là cậu rất thích bơi lội.”

Trần Tầm gật đầu.

“Chuyện này là bình thường, làm bất cứ chuyện gì đều phải có chút đam mê mới vượt qua giai đoạn này được. Có một câu rằng, chỉ có đam mê mới vượt qua được muôn trùng khó khăn mà,” Trần Nhất Lan nói, “Dưới nước là chỗ yên tĩnh nhất thế gian, cố gắng thêm chút nữa nhé.”

Trần Tầm lại gật đầu.

“Thôi, về ăn cơm đi, thầy Cảnh tưởng cậu trốn đi ăn vặt đấy.”

“Cảm ơn nhé anh Nhất Lan,” Trần Tầm khoác khăn tắm, dừng một chút rồi nghiêm túc nói, “Chắc chắn anh sẽ giành được huy chương Vàng Olympic.”

Trần Nhất Lan mỉm cười, “Anh đi trước nhé, đợi cậu đấy.”

“Vâng.”

Cậu thiếu niên 17 tuổi nên suy nghĩ vẫn còn đơn giản, cậu ta nhìn bóng dáng đang đi khỏi đó của Trần Nhất Lan, trông lòng chợt thấy hơi sùng bái anh — Anh không hề kiêu ngạo, cùng tập luyện trong một bể thi thoảng còn chỉ cậu ta vài động tác nữa. Sau này nghe đồng đội khác kể đây là Trần Nhất Lan, sự nghiệp gần đây đều giành được huy chương Vàng nhưng con đường tới với Olympic lại không được thuận lợi cho lắm. Năm 17 tuổi còn ở dự bị đội tuyển, 18 tuổi mới chính thức vào đội quốc gia, thế mà chưa kịp tham gia vòng loại Olympic đã bị cấm thi đấu. Olympic lần này có lẽ là cơ hội cuối cùng trong sự nghiệp của anh.

Thầy Cảnh hay nói Trần Nhất Lan là người có tâm lý vững vàng nhất trong cả đội.

Lúc Trần Nhất Lan và Trần Tầm trở về, Cảnh Ái Quốc đã nấu sủi cảo xong, đây cũng không phải lần đầu họ đón Tết trong đội.

Trước khi ăn, Khương Bình đứng ra “phát biểu” một chút, “Mong tất cả các em đều đạt được thành tích tốt hơn nữa trong năm mới!”

Lúc kết thúc đã là gần 11 giờ.

Cảnh Ái Quốc và Khương Bình giục họ về nghỉ ngơi, các huấn luyện viên thì ở lại trong bếp dọn dẹp.

Trần Nhất Lan và An Đông ở chung, Trương Văn Bác cũng dọn tới căn hộ sát vách họ.

Ba người sánh vai nhau đi về ký túc xá.

“Ô trời! Tuyết rơi rồi kìa!” Trương Văn Bác reo lên, cậu ta là kiểu con trai điển hình miền Nam, thấy tuyết là kích động.

Trần Nhất Lan cũng ngẩng đầu lên nhìn, Yên Kinh ở phía Bắc, tuyết rơi nhiều hơn Lâm Giang và Hoài Xuyên nhiều, những bông tuyết bay xuống phủ trắng cả mặt đất.

Trương Văn Bác cầm điện thoại, lúc đứng chờ đèn đỏ thì giả vờ làm phóng viên.

“Nào, anh Nhất Lan, nói gì đó đi.”

“Nói gì?” Trần Nhất Lan đút tay vào túi, nhìn con đường trống rỗng.

Đêm nay trăng sáng như gương, càng nhớ một người nào đó hơn.

“Chúc mừng năm mới.” An Đông tới gần nói.

“Đúng, chúc mừng năm mới.” Trần Nhất Lan cũng cười nói.

“Đúng vậy, ba chúng tôi, vua bơi hỗn hợp 400m, vua bơi tự do 1500m, vua bơi ếch 200m tương lai, chúc mừng năm mới!

“Đi thôi, đèn xanh rồi kìa, hoàng tử ếch mau về ngủ đi.”

Trần Nhất Lan vỗ vỗ vai cậu ta.

Chỉ là khi tới tòa nhà ký túc xá, Trần Nhất Lan lại lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, 11 giờ 40 rồi.

Muốn nhắn cho cô một câu chúc mừng năm mới.

“Hai người lên trước đi, anh lên sau.”

“Ừm, lên nhanh nhé.”

“Ừm.”

Trần Nhất Lan đáp lại, đứng dưới tòa nhà. Tuyết rơi, trời lạnh, áo khoác của anh mở rộng, vài bông tuyết rơi lên cổ rồi tan ra để lại một vết lạnh lẽo.

Anh mở khung chat với cô ra, không ngờ lại có cuộc gọi đến.

Là điện thoại của Ôn Sơ Nịnh.

Trần Nhất Lan đứng trong tuyết bắt máy, hình như người bên kia đang chạy, giọng nói pha lẫn hơi thở gấp gáp, “Trần Nhất Lan… Anh đang ở đâu vậy?”

“Anh ở dưới ký túc xá.’ Trần Nhất Lan nghe có tiếng gió trong điện thoại và tiếng chạy nên hỏi, “Em đang làm gì thế?”

“Trần Nhất Lan —”

Giọng nói ấy vang lên rất gần, Trần Nhất Lan cầm điện thoại quay đầu lại, thấy một bóng người đứng ở gần đó.

Cô vẫn mặc bộ đồ hôm qua, áo dạ màu be, bên trong là áo len mềm và váy ngắn, mang một đôi bốt, choàng khăn sọc ca rô.

Thấy anh, cô giơ điện thoại lắc lắc rồi chạy về phía anh.

Trần Nhất Lan sững người ra, dường như không ngờ Ôn Sơ Nịnh mới đi chiều nay mà tối đã quay lại rồi.

Cô chạy tới, lao thẳng vào lòng anh, “Trần Nhất Lan, em tới là để chúc mừng năm mới anh!”

Năm 17 tuổi, Trần Nhất Lan đã mua tấm vé cuối cùng từ Yên Kinh về với cô, chỉ để chính miệng nói với cô một câu chúc mừng năm mới.

Năm nay đổi lại là cô đi tìm anh.

Từ Lâm Giang tới Yên Kinh, cô cũng mua một tấm vé tàu, không tiếc mấy trăm cây số, chỉ để nói với anh một câu chúc mừng năm mới.

Trần Nhất Lan ôm chặt cô, chợt nhớ tới tâm trạng năm ấy, cái cảm xúc mãnh liệt bùng lên chỉ bằng trực giác, vừa kiên định vừa cuồng nhiệt ấy, là quyết một lòng.

Cúi đầu xuống, Ôn Sơ Nịnh chạy thẳng tới đây nên gò má bị gió thổi đỏ ửng, tuyết rơi lớn, những bông tuyết trắng mỏng nhẹ rơi trên tóc mái, rơi xuống chóp mũi cô rồi nhanh chóng tan ra thành giọt nước.

Trần Nhất Lan vừa cúi người xuống, Ôn Sơ Nịnh đã bất chấp hôn lên môi anh, mũi va vào nhau, vẫn còn vương cái lạnh từ tuyết tan.

Ôn Sơ Nịnh ôm eo anh, cứ cảm giác đây là chỗ cô thích ôm nhất, cảm giác rất tuyệt, săn chắc mà đường nét cũng gọn gàng nữa.

Cô luôn cảm giác dường như chuyện này có thể cho cô thật nhiều, thật nhiều dũng khí để đối diện với những ngày sắp chia xa tới.

12 giờ đêm đã điểm, phía xa xa có người đang bắn pháo hoa, tiếng nổ liên tục vang lên.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn, pháo hoa bung nở thắp sáng cả bầu trời đêm.

Ánh sáng lập lòe phản chiếu rõ ràng đường nét gương mặt anh, nhưng anh không ngắm pháo hoa mà chỉ nhìn cô.

Tối ấy, Ôn Sơ Nịnh ôm điện thoại nằm trên giường, bị gió dưới lầu thổi suốt nửa tiếng nên hắt xì mấy cái.

Chỗ Trần Nhất Lan không có thuốc cảm vì thuốc cảm có thể khiến xét nghiệm hormone dương tính, vì thế bình thường có bị bệnh cũng do bác sĩ trong đội tuyển kiểm tra trước.

Ôn Sơ Nịnh xua tay, uống vài ly nước ấm rồi bảo mai sẽ khỏe thôi.

Tết nên hôm nay đội không cần phải luyện tập, hai người cùng tới cung Ung Hòa. Hôm nay là mùng 1, người tới dâng hương đông hơn thường ngày, Ôn Sơ Nịnh kéo anh đi cho vui, tiện thể, thà tin có còn hơn không.

Vẫn là bức tường gạch đó ấy, cây tùng cây bách cứng cỏi nhưng tiêu điều, Ôn Sơ Nịnh kéo Trần Nhất Lan vào trong thắp một nén nhang.

Nhưng lần này quay lại, cô không cầu huy chương Vàng mà chỉ mong anh bình an trở về bên cô là được.

Tối về, Ôn Sơ Nịnh cuộn tròn trên giường, đã mấy tháng rồi chưa đăng gì lên Weibo.

Cô lục lại bức ảnh chụp bảy năm trước rồi ghép vào bức đã chụp hôm nay.

Bảy năm trước họ đứng cạnh nhau, bảy năm sau họ đã nắm lấy tay nhau.

Ôn Sơ Nịnh chậm rãi gõ: Dù anh có ở đâu, đang làm gì hay ở bên ai, em sẽ luôn luôn, thật lòng, chân thành yêu anh một cách trọn vẹn.

Bảy năm, Trần Nhất Lan, tình yêu chưa từng như việc học địa lý, tình yêu là lựa chọn kiên định. Chúng ta đều đang hết lòng tiến về trước, không ngại mấy trăm cây số, không màng tới những ngày tháng xa cách nhau.

Chỉ vì là anh.

TNL.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.