Thật ra Cảnh Ái Quốc chỉ cho Trần Nhất Lan nghỉ ba ngày, nhưng thầy yêu cầu anh quay lại Yên Kinh không phải để tập luyện mà là vì phải tham gia rất nhiều cuộc phỏng vấn và cuộc họp với nhà tài trợ.
Trần Nhất Lan là kiểu vận động viên có suy nghĩ thẳng thắn.
Anh dùng dằng với Cảnh Ái Quốc qua điện thoại một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Nhất là khi sau Olympic vẫn còn Đại hội thể thao toàn quốc và ASIAD, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn đội sẽ tiếp tục đăng ký cho anh tham gia. Hơn nữa tới tận bây giờ, đội vẫn chưa cho phép anh ra ngoài ăn uống, hiện tại anh vẫn phải thường xuyên làm xét nghiệm máu.
Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh mua vé máy bay về trong ngày, đã qua muộn, Ôn Sơ Nịnh vừa đáp máy bay nên chưa tỉnh ngủ, đầu óc cứ mơ màng, cô theo Trần Nhất Lan bắt xe về nhà.
Dọc đường còn hỏi, “Hôm nay anh có phải về không?”
“Không về.” Trần Nhất Lan nói, “Mai anh dậy sớm về ăn sáng rồi quay lại.”
“Ừm.”
Hai người về tới nhà đã gần nửa đêm, trên đường Ôn Sơ Nịnh thấy đói nhưng lại lười nấu ăn, Trần Nhất Lan lại không cho cô ngủ, “Ăn gì đó đi rồi hẵng ngủ.”
“Không ăn đâu, mai dậy rồi ăn.”
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường ngái ngủ, Trần Nhất Lan xuống bếp, cô nằm mãi chẳng ngủ được nên bèn đổi chỗ ngủ ra ghế sô pha.
Trong nhà Ôn Sơ Nịnh có khá nhiều đồ ăn liền, Trần Nhất Lan nấu cho cô một hộp mì gói, ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842141/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.