Ôn Sơ Nịnh vào bếp lục tìm, vừa khéo trong tủ lạnh còn ít tôm đông lạnh, cô kéo ngăn mát ra xem thử thì trống không.
Cô quay lại phòng ngủ, tiện tay lấy một chiếc áo khoác từ tủ ra.
“Ra ngoài hả?” Trần Nhất Lan đang mặc quần áo bên giường, Ôn Sơ Nịnh không để ý lắm. Trần Nhất Lan có mang theo vài bộ đồ treo trong tủ của cô, trông khá hợp nhau.
“Tính mua ít trái cây, anh đi không?”
“Đợi anh năm phút.”
“Ừ.”
“Em chỉ mặc thế này thôi à?”
“Siêu thị ở ngay dưới lầu mà.”
“Ừ.” Trần Nhất Lan nắm tay cô kéo lại.
“Gì nữa?”
Đằng sau là chiếc giường, Ôn Sơ Nịnh vẫn rất cảnh giác.
Trần Nhất Lan khẽ bật cười, anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại hôn một cái. Ôn Sơ Nịnh rất đỗi hưởng thụ, cô hất cằm, “Miễn lễ đi.”
Trần Nhất Lan đứng dậy, chiều cao lập tức bao trùm lấy cô, khoảng cách đột ngột thu hẹp lại. Chiếc áo thun của Trần Nhất Lan rũ xuống, nhịp tim Ôn Sơ Nịnh tăng vọt, anh đã hơi cúi đầu mà cô vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh. Anh ôm cô vào lòng, ánh mắt sâu thẳm mà lười biếng. Trần Nhất Lan cong môi cười, anh sát bên, hơi thở phảng phất quanh bờ môi, giọng anh khàn khàn quyến rũ, “Được lắm, hôm nay bạn gái của anh muốn làm công chúa cơ đấy.”
Một câu nói vốn dĩ rất bình thường mà khi thốt ra khỏi miệng anh lại khiến Ôn Sơ Nịnh bất giác đỏ mặt, cô giơ tay đẩy anh ra, “Buồn nôn quá, nhanh lên đi, em đi thay giày đây.”
Trần Nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842143/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.