Tôn Gia Diệu gọi tới, Trần Nhất Lan không cúp máy mà nhìn sang Ôn Sơ Nịnh như đang hỏi ý cô.
Ôn Sơ Nịnh cũng không rõ chuyện gì, Tôn Gia Diệu im lặng một lúc lâu mới mở lời, nói là hai người vừa cãi nhau, nhờ Ôn Sơ Nịnh khuyên nhủ một chút.
Đã mấy tháng rồi Ôn Sơ Nịnh chưa gặp Thư Khả Bội, mỗi lần gặp cũng chỉ nói chuyện khác, vì vận động viên tập luyện căng thẳng mà hay ở xa, nhắc tới cũng chỉ thêm phiền muộn. Mỗi lần gặp nhau hai người chỉ hẹn nhau đi xem phim, ăn cơm, tắm suối nước nóng mà thôi.
Tôn Gia Diệu chỉ nói vài câu là cúp máy.
Ôn Sơ Nịnh đi dọn dẹp phòng khách, mở cửa sổ để bay bớt mùi cơm.
Trần Nhất Lan cầm điện thoại ra ban công gọi lại cho Tôn Gia Diệu, nói chuyện một lúc.
Ôn Sơ Nịnh chỉ quét dọn sơ sơ, rồi đi dọn dẹp phòng khách.
Chưa đến nửa tiếng, Thư Khả Bối đã đến, trông như vừa tan làm, vẫn mặc đồ công sở, còn đi giày cao gót, có hơi ngà ngà nhưng nhìn chung vẫn còn tỉnh táo.
“Ôn Ôn.”
Thư Khả Bội vừa vào nhà đã ôm chặt lấy Ôn Sơ Nịnh, òa lên mà khóc.
Ôn Sơ Nịnh vỗ nhẹ lưng cô ấy, lặng lẽ an ủi.
Thư Khả Bối vừa định mở miệng, kết quả lại thấy một bóng dáng cao ráo từ trong bếp đi ra, áo thun quần short sạch sẽ, vai rộng chân dài, dáng người nổi bật, cô ấy sững người rồi rướn đầu nhìn kỹ.
“Má? Trần Nhất Lan?” Thư Khả Bội sững sờ, quay lại nhìn Ôn Sơ Nịnh, “Chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842144/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.