Hồi còn học đại học, Ôn Sơ Nịnh luôn cảm thấy ở bên nhau thì nên làm nhiều chuyện ý nghĩa một chút, nào là cùng anh đi du lịch thêm vài nơi, đi xem núi ngắm biển. Thế mà đến khi Trần Nhất Lan 26 tuổi thật sự ở bên cạnh cô, Ôn Sơ Nịnh lại cảm thấy bình yên giản dị mới là điều tốt nhất, dù chỉ là ở bên anh, dù chỉ cùng nhau trong một căn phòng cũng thấy đủ đầy.
Sau này cũng tầm hơn 10 giờ tối, Ôn Sơ Nịnh quấn lấy Trần Nhất Lan xong lại không kìm được mà thèm ăn gì đó, cứ thế nằm nhoài bên cạnh anh, mắt chớp chớp nhìn anh đầy mong chờ.
Trần Nhất Lan cúi đầu, bắt gặp ánh mắt đáng thương ấy của cô, tay vòng ra sau cổ cô nghịch một lọn tóc dài, giọng vẫn còn chút biếng nhác, “Đói à?”
“Anh tưởng em giống anh chắc?” Ôn Sơ Nịnh mềm mại cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng lầm bầm.
Trần Nhất Lan ngồi dậy, với lấy chiếc áo thun ở đầu giường mặc vào, tiện miệng hỏi, “Muốn ăn gì?”
“Anh xem mà làm đi, em không kén ăn.” Ôn Sơ Nịnh lại lăn một vòng trên giường, nằm lên gối của anh, dường như vẫn còn vương chút mùi chanh nhè nhẹ từ người anh, nhìn Trần Nhất Lan tiện tay nhặt áo ngủ của cô rồi ra ngoài, Ôn Sơ Nịnh vùi mặt vào gối, cả người nằm vật ra giường như con cá khô.
Trần Nhất Lan ra ngoài rồi, Ôn Sơ Nịnh cũng không định nằm ỳ nữa, Trần Nhất Lan cho váy cô vào máy giặt, sau đó mở tủ lạnh.
Ôn Sơ Nịnh đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842145/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.