Sau khi kết hôn một năm, cuộc sống của hai người về cơ bản đã bình lặng trở lại. Trần Nhất Lan đến đội làm huấn luyện kỹ thuật, công việc cũng không quá bận, chỉ thỉnh thoảng tăng ca trước kỳ thi đấu lớn.
Một ngày nọ, Ôn Sơ Nịnh tan làm sớm, không báo trước cho Trần Nhất Lan, gọi xe thẳng đến trung tâm huấn luyện. Nơi này ra vào đều cần quẹt thẻ thông hành, Trần Nhất Lan đã làm sẵn cho cô một thẻ người thân, đặt luôn trong túi xách của cô. Ôn Sơ Nịnh từng hỏi anh làm cái này để làm gì, Trần Nhất Lan nói là để tiện cô đến kiểm tra đột xuất.
Ôn Sơ Nịnh bật cười.
Hôm đó, khi Ôn Sơ Nịnh vừa đổi giày xong, từ xa đã thấy bóng dáng thầy huấn luyện Cảnh.
Năm Trần Nhất Lan và An Đông giải nghệ, Cảnh Ái Quốc cũng nộp đơn nghỉ hưu, toàn tâm toàn ý về nhà trông cháu.
Không lâu nữa ở Yên Kinh sẽ có một giải bơi lội, Trương Văn Bác tham gia, Cảnh Ái Quốc vẫn luôn dõi theo giới bơi lội, lần này mua vé xem như dắt gia đình đi chơi kết hợp du lịch.
Cảnh Ái Quốc dẫn theo cháu nội, đứa bé chỉ chừng 3, 4 tuổi, ngồi bên bể bơi tò mò nhìn các vận động viên đang bơi trong nước.
Trần Nhất Lan vừa đi ngang qua, Cảnh Ái Quốc bế đứa bé, vừa thấy Trương Văn Bác ở phía xa nên ông liền nhét cháu vào lòng Trần Nhất Lan. Trần Nhất Lan sững người, hoàn toàn không biết bế trẻ con thế nào.
Cảnh Ái Quốc trừng mắt, “Không bế nổi thì nắm tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842168/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.