Sau này khi nhớ lại khoảng thời gian ở bên Tôn Gia Diệu, Thư Khả Bội chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Thật sự không dễ dàng chút nào.
Tôn Gia Diệu sau khi ở bên cô ấy vẫn luôn rất thắc mắc: “Cậu nhìn trúng tớ ở điểm nào vậy?”
Câu hỏi ấy mãi về sau cũng không có đáp án.
Từ nhỏ Thư Khả Bội đã có điều kiện sống tốt, bố mẹ ai cũng tái hôn, cô ấy theo bố. Khi đó bố cô ấy từng thề thốt sẽ chăm sóc con thật tốt, thế mà đến năm Thư Khả Bội 10 tuổi lại tái hôn, rồi cùng người phụ nữ ấy sinh thêm một cậu con trai.
Từ ngày hôm đó trở đi, Thư Khả Bội cảm thấy mình không còn thuộc về căn nhà này nữa.
Cô ấy từng đến sống cùng mẹ, mẹ cũng đã tái hôn, chồng mới có một cô con gái riêng, cô ấy luôn cảm thấy chính mình mới là người thừa.
Ban đầu cô từng phản kháng nhưng bố mải làm việc, mẹ kế chỉ giữ phép lịch sự ngoài mặt. Thư Khả Bội nhận ra sự nhạy cảm của mình luôn bị gia đình này bỏ qua. Có lẽ bố cô từng để ý, nhưng khoảng cách thế hệ khiến ông không biết cách bày tỏ, điều duy nhất có thể cho cô là một cuộc sống vật chất đầy đủ.
Cô ấy lớn lên yên ổn, muốn gì được nấy, hiếm khi bị thứ gì hấp dẫn.
Thế nhưng lần đầu tiên bị thu hút lại chính là khi cô ấy gặp Tôn Gia Diệu.
Cậu ta không giống bất kỳ chàng trai nào cùng tuổi, cậu ta rạng rỡ như nắng, thậm chí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-khong-ten-manh-ngu-nguyet/2842171/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.