🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau này khi nhớ lại khoảng thời gian ở bên Tôn Gia Diệu, Thư Khả Bội chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Thật sự không dễ dàng chút nào.

Tôn Gia Diệu sau khi ở bên cô ấy vẫn luôn rất thắc mắc: “Cậu nhìn trúng tớ ở điểm nào vậy?”

Câu hỏi ấy mãi về sau cũng không có đáp án.

Từ nhỏ Thư Khả Bội đã có điều kiện sống tốt, bố mẹ ai cũng tái hôn, cô ấy theo bố. Khi đó bố cô ấy từng thề thốt sẽ chăm sóc con thật tốt, thế mà đến năm Thư Khả Bội 10 tuổi lại tái hôn, rồi cùng người phụ nữ ấy sinh thêm một cậu con trai.

Từ ngày hôm đó trở đi, Thư Khả Bội cảm thấy mình không còn thuộc về căn nhà này nữa.

Cô ấy từng đến sống cùng mẹ, mẹ cũng đã tái hôn, chồng mới có một cô con gái riêng, cô ấy luôn cảm thấy chính mình mới là người thừa.

Ban đầu cô từng phản kháng nhưng bố mải làm việc, mẹ kế chỉ giữ phép lịch sự ngoài mặt. Thư Khả Bội nhận ra sự nhạy cảm của mình luôn bị gia đình này bỏ qua. Có lẽ bố cô từng để ý, nhưng khoảng cách thế hệ khiến ông không biết cách bày tỏ, điều duy nhất có thể cho cô là một cuộc sống vật chất đầy đủ.

Cô ấy lớn lên yên ổn, muốn gì được nấy, hiếm khi bị thứ gì hấp dẫn.

Thế nhưng lần đầu tiên bị thu hút lại chính là khi cô ấy gặp Tôn Gia Diệu.

Cậu ta không giống bất kỳ chàng trai nào cùng tuổi, cậu ta rạng rỡ như nắng, thậm chí có phần ngay thẳng vụng về.

Lần đầu tiên Thư Khả Bội nhìn thấy cậu ta bước vào lớp, điều đầu tiên cô ấy nghĩ là, người này cao ghê. Đôi mắt sạch sẽ sáng trong, dáng người rắn rỏi, cao hơn hẳn bạn cùng lứa. Bộ đồng phục học sinh đơn giản mặc lên người cậu ta lại đẹp lạ thường.

Sau đó cô hỏi Ôn Sơ Nịnh, Ôn Sơ Nịnh nói cậu ta là vận động viên chuyên nghiệp.

Thảo nào.

Thư Khả Bội liếc nhìn cậu ta vài lần, nếu là người khác chắc chỉ mỉm cười rồi quay đầu đi, nhưng Tôn Gia Diệu thì không. Cậu ta cứ thế ngồi đó, đôi mắt trong veo nhìn cô, hỏi tỉnh bơ, “Cậu nhìn gì tớ đấy?”

17 tuổi, tâm tư con gái luôn đơn giản mà nhạy cảm.

Lần đầu tiên hai người thật sự nói chuyện ngoài những lời chào hỏi thông thường là sau hôm đại hội thể thao hôm ấy.

Cả hai tiện đường về chung, trên đường về Thư Khả Bội cố gắng tìm đề tài nhưng Tôn Gia Diệu lại hơi lạ lẫm, lúc đầu không mấy hưởng ứng. Cô ấy nói là chính, cậu ta chỉ đáp cho có. Đường về hơi xa, cứ im lặng mãi thì gượng gạo. Nửa chặng sau, Tôn Gia Diệu lén liếc sang, thấy cô ấy có vẻ không vui còn băn khoăn không biết mình làm sai điều gì nên khẽ ho mấy tiếng rồi lại chủ động lên tiếng.

Chỉ là, Thư Khả Bội không tài nào theo được đề tài Tôn Gia Diệu tìm. Cậu ta nói chuyện bơi lội rồi lại chuyển sang bóng rổ. Thấy cô ấy im lặng, cậu ta có chút nản lòng, “Cậu giận hả? Tớ sai chỗ nào à?”

Mặt Thư Khả Bội lạnh tanh, “Có giận đâu.”

“Thế sao cậu không trả lời?”

“Cậu đi nói chuyện bóng rổ, bơi lội với con gái đấy?” Thư Khả Bội ngạc nhiên, “Cậu chưa từng nói chuyện với con gái à?”

“Có chứ, đội bơi của bọn tớ cũng có con gái mà.”

“Vậy mọi người không nói chuyện hả?”

“Nói chứ, bàn cách tăng tốc khi bơi ếch, rồi cải thiện tư thế bơi ngửa nữa.”

“…” Thư Khả Bội quay mặt đi. Tôn Gia Diệu trưng ra vẻ vô tội, cơn giận trong lòng cô vì thế mà tan đi mất. Cuối cùng cô ấy lúng túng nói, “Lúc nãy cậu không thèm để ý đến tớ.”

“… Tại vừa rồi tớ chưa quen cậu mà.”

“Vậy sao mới nãy cậu nói nhiều với tớ thế?”

“Thì tại thấy cậu giận còn gì?”

“…”

Thư Khả Bội lại không muốn để ý đến cậu ta nữa.

Hai người thật sự thân hơn là sau đó mấy ngày.

Lúc ấy, huấn luyện viên Cảnh gọi điện cho mẹ Tôn Gia Diệu trao đổi chuyện bơi lội. Không khí trong nhà cậu ta lúc đó có chút kỳ lạ. Gia đình vẫn luôn ủng hộ cậu ta theo bơi lội, chỉ là thành tích không nổi bật nên bố mẹ hiếm khi nhắc tới vì sợ gây áp lực. Nhưng mẹ cậu ta là người nội trợ toàn thời gian, ở nhà trông con, trong mắt tràn đầy lo lắng, ánh nhìn ấy khiến Tôn Gia Diệu khó chịu không chịu nổi.

Mà lúc đó, Thư Khả Bội lại cảm thấy mình hoàn toàn thừa thãi trong ngôi nhà kia — Sinh nhật cô bị cha quên mất. Cô ấy tự an ủi chắc do cha bận công việc, quên cũng bình thường. Vậy mà một tuần sau, chiều Chủ Nhật nên cô ấy về nhà sớm, vừa bước vào đã thấy nhà được trang hoàng rực rỡ, thì ra là tiệc sinh nhật của em trai, đứa con cha và mẹ kế sinh ra. Một đám nhóc tụ tập náo nhiệt, người cha bận bịu thường ngày cũng về nhà từ sớm.

Ngay khoảnh khắc đó, Thư Khả Bội chỉ muốn đi khỏi nơi ấy.

Rồi cô ấy chạm mặt Tôn Gia Diệu như một sự trùng hợp.

Lúc ấy tâm trạng cậu ta cũng không tốt, bất ngờ gặp Thư Khả Bội — Rõ ràng cô trông đang buồn rầu, làm bộ không quen thì cũng không ổn.

“Cậu đi đâu vậy?” Tôn Gia Diệu hỏi cô ấy.

“Không biết.”

“Con gái mà đi lang thang ngoài đường một mình thế?”

“Liên quan gì tới cậu.”

“Ơ cái cô này, ít ra thì cũng là bạn bàn trước bàn sau mà!”

Tôn Gia Diệu không vui, cúi đầu đã thấy cô bé mắt đỏ hoe, nước mắt kìm nén chưa rơi.

“Cậu… cãi nhau với người nhà à?” Tôn Gia Diệu dè dặt hỏi.

“Không có.”

Cãi nhau còn đỡ, đau lòng là chẳng có gì để nói với gia đình này.

“Hay là tớ đưa cậu đi đâu đó nhé?”

“Ừ.”

Nói xong, Tôn Gia Diệu có hơi hối hận. Cậu ta vò đầu, nghĩ mãi không ra nên đi đâu. Sở thích của cậu ta quá đơn điệu, ngoài bơi với tập gym thì cũng chỉ có chơi game.

Vậy nên, nơi anh ta đưa cô ấy đến lại là một phòng tiệm net.

Thư Khả Bội chưa từng đến chỗ như vậy.

Phòng không cách âm hẳn, vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên ngoài.

Tôn Gia Diệu không bỏ mặc mà gọi nước uống và đồ ăn vặt cho cô ấy, còn mình thì cắm đầu chơi game.

Chơi xong vài ván, quay đầu lại thấy cô gái nhỏ đang cắm cúi dùng nĩa chọc bánh.

Trông rất yên lặng.

“Nói đi, cậu làm sao thế?” Tôn Gia Diệu bỗng thấy áy náy như thể mình thật sự đã bỏ mặc người ta.

“…”

“Cậu muốn nói thì cứ nói đi, cứ để trong lòng làm gì cho mệt.”

“Hôm nay là sinh nhật em trai tớ,” Thư Khả Bội nhỏ giọng, “Cha tớ lại quên sinh nhật tớ. Em trai là con của cha với dì kế.”

Tôn Gia Diệu sững người, nghĩ mất một lúc mới hiểu rõ tình huống.

“Chỉ có thế thôi à?” Cậu ta không thấy chuyện đó lớn đến mức phải buồn như vậy.

“Chỉ có thế thôi,” Thư Khả Bội bị thái độ thờ ơ đó chọc giận, “Trước kia ông ấy từng hứa sẽ chăm sóc tớ thật tốt, thế mà lại dẫn một người phụ nữ về, bảo tớ gọi là mẹ. Từ năm tớ 10 tuổi đến giờ, ông ấy chỉ nhớ sinh nhật tớ đúng hai lần… Còn sinh nhật em trai thì năm nào cũng nhớ. Tớ muốn gì ông ấy cũng không nhớ, còn em trai muốn gì là lần nào cũng có. Ông ấy chỉ đưa cho tớ một chiếc thẻ ngân hàng, nói cần gì thì tự đi mua…”

Những cảm xúc dồn nén như tìm được nơi trút bỏ, Thư Khả Bội vừa nói vừa bật khóc.

Tôn Gia Diệu không giỏi dỗ con gái, luống cuống rút khăn giấy đưa cho cô ấy, “Chuyện có gì lớn đâu, sao cậu lại khóc rồi.”

“Mấy chuyện đó không lớn ư? Người ta suy sụp chẳng phải vì từ những chuyện cỏn con ấy chồng chất lên nhau à?”

“Được được được, cậu nói gì cũng đúng.” Tôn Gia Diệu đưa khăn giấy cho cô ấy.

Thư Khả Bội khóc òa lên đến mức lễ tân tiệm net phải gõ cửa, Tôn Gia Diệu ngượng ngùng giải thích mãi người ta mới đi.

Thư Khả Bội nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Tôn Gia Diệu —

Thấy trước tiên là mái tóc rối bời của cậu ta, người cao gầy, đúng kiểu nam sinh thể thao dầm mưa giãi nắng.

Đến lúc này Thư Khả Bội mới chợt nhận ra hình như hôm nay cậu ta cũng không vui, hai người vốn chưa thân thiết gì mà cô ấy lại trút hết cảm xúc ra trước mặt cậu, thật sự quá mất mặt.

Nhưng Tôn Gia Diệu có một điểm tốt là rất dễ nói chuyện — Ít nhất là sau khi thân rồi.

Thư Khả Bội khẽ hỏi, “Cậu sao thế?”

Tôn Gia Diệu ngậm bánh mì, nói úp mở, “Không có gì, thành tích bơi không tốt, bị huấn luyện viên mắng, chuyện nhỏ thôi.”

“Thật không?”

“Thật,” Cậu ta nói, “Có câu gì ấy nhỉ, ăn được thì ăn, uống được thì uống, có chuyện cũng đừng để trong lòng, tức quá mọc u thì làm sao.”

Thư Khả Bội bị cậu ta chọc cho bật cười.

Sau lần đó, hai người coi như đã gần gũi hơn một chút.

Trong phòng máy, Thư Khả Bội ôm hộp mì, Tôn Gia Diệu gặm bánh mì.

Ăn uống xong cũng gần 7 giờ tối, nhà Tôn Gia Diệu có giờ giới nghiêm, trời đã sắp tối, cậu ta nghĩ nên đưa cô về rồi.

Nhà hai người không xa, đều ở Hoa Cảnh Thiên Địa — Một khu biệt thự.

Nhà Thư Khả Bội là biệt thự đơn có sân, đứng từ xa đã thấy cửa sổ bật sáng. Qua ô cửa có thể nhìn thấy cả gia đình đang ăn tối, chắc là phòng ăn, trang trí đẹp đẽ rộn ràng, mấy đứa nhỏ ngồi quanh bàn, trên bàn đặt một chiếc bánh sinh nhật thật xinh.

Thư Khả Bội đứng đó hồi lâu không động đậy.

Tôn Gia Diệu bỗng giơ tay che mắt cô ấy lại.

Lòng bàn tay ấm áp khô ráo mang theo hương nước giặt dịu nhẹ.

“Không vui thì đừng nhìn, chuyện đơn giản như vậy, hà tất phải để mấy việc này ảnh hưởng đến tâm trạng. Tớ không giỏi dỗ người khác, dù sao thì, cứ vui lên đi.”

— Thư Khả Bội tin chắc cậu ta không giỏi an ủi người khác thật, giọng nói khô khốc đến lạ.

Cô ấy đứng phía trước, quay đầu nhìn lại.

Tôn Gia Diệu cứ thế đứng sau lưng cô ấy, thân hình cao lớn của thiếu niên chắn cho cô khỏi làn gió lạnh của đêm.

Cái thích thuở thiếu thời không có lý do cụ thể.

Là vì bàn tay cậu che lấy mắt cô, là vì ánh mắt khác biệt của cậu, là vì khí chất nắng gió không giống ai của riêng cậu.

Thư Khả Bội bắt đầu nhìn cậu ta nhiều hơn. Thế rồi mỗi lần thấy Tôn Gia Diệu nói chuyện với cô gái khác, trong lòng cô lại dấy lên vị chua là lạ, nhưng cô không chịu thừa nhận, và cũng thừa hiểu, cậu chỉ ở đây hai tháng.

Trải qua những ngày Tôn Gia Diệu đơn phương chủ động thân quen, cô vẫn giận dỗi giữ khoảng cách. Tôn Gia Diệu lấy làm lạ, hôm nọ còn ổn lắm mà, sao đột nhiên không thèm để ý mình nữa rồi?

Thế là cứ sau mỗi tiết học cậu ta lại cầm bút chọc lưng cô ấy, đi siêu thị thì tiện tay mua cho cô một chai nước, kể cho cô một câu chuyện cười nhạt thếch.

Tự nhiên như thể chỉ để chọc cô ấy vui, nhưng hình như… đối với ai cậu ta cũng thế.

Thư Khả Bội bèn đi hỏi Ôn Sơ Nịnh xem có ai thích Tôn Gia Diệu không.

Lúc ấy Tôn Gia Diệu vẫn còn trong đội bơi. Nhờ Ôn Sơ Nịnh, cô ấy biết tuổi nghề của vận động viên bơi lội không dài, nên cô ấy giấu nhẹm những cảm xúc nhỏ bé kia, chỉ muốn tìm cách ở gần cậu ta hơn một chút.

Tôn Gia Diệu sắp vào Đại học Thể thao Yên Kinh.

Khi ấy thành tích của Thư Khả Bội chỉ xếp hạng mười mấy trong lớp, ngày ngày ngồi cạnh Ôn Sơ Nịnh cùng ôn bài, một người vì muốn thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, một người vì mục tiêu Đại học Yên Kinh.

Trước khi lên Yên Kinh, Thư Khả Bội đến nhà Ôn Sơ Nịnh, hai cô gái nhỏ nằm trên giường trò chuyện.

“Cậu tính tỏ tình với Tôn Gia Diệu à?” Ôn Sơ Nịnh hỏi cô ấy.

“Không,” Thư Khả Bội nghĩ ngợi rồi nói, “Tớ sợ ảnh hưởng đến việc tập luyện của cậu ấy, cứ làm bạn trước xem sao.”

Cô ấy cũng khá nhút nhát, chữ “bạn” thật sự là một danh xưng quá mơ hồ, một khi bước qua ranh giới đó mà muốn quay lại thì khó lắm.

Cô từng nghe người khác đùa hỏi Tôn Gia Diệu thích mẫu người thế nào, Tôn Gia Diệu nói cậu ta thích kiểu “em gái đáng yêu”.

Cô ấy thì chẳng liên quan gì đến chữ “đáng yêu” cả.

Lúc lên Yên Kinh, Thư Khả Bội nói với anh ta bằng giọng đùa giỡn.

Dùng tâm trạng cẩn thận nhất nói những lời giống như đang đùa giỡn.

Tôn Gia Diệu không suy nghĩ gì nhiều, đến nhà ga giúp cô xách hành lý, rồi còn dẫn cô đến quán ăn ở Yên Kinh ăn một bữa.

Thế là hai người cứ ở bên nhau với thân phận bạn bè như vậy suốt ba năm.

Cô ấy có thể thoải mái nói chuyện với anh ta, chia sẻ những mẩu chuyện vui vừa đọc được, có thể vô tư đùa giỡn, có thể lấy tư cách bạn bè cùng anh ta đi ăn cơm, xem phim, quan tâm anh ta.

Nhưng cũng chính vì là bạn nên lại càng sợ bị anh từ chối.

Lúc ấy bạn cùng phòng của cô từng nói, “Cậu là hoa khôi của cả khoa mà, nếu anh ta mà từ chối cậu thì chắc chắn mắt có vấn đề.”

Thư Khả Bội thầm than trời, kiểu vận động viên thẳng tính như anh ta thật sự chẳng khác gì người mù.

Huống hồ khi đó, Tôn Gia Diệu vừa chuyển từ đội bơi sang thi đấu ba môn phối hợp, cường độ huấn luyện đột ngột tăng mạnh, bơi lội, chạy dài và xe đạp đều phải tập, cả giai đoạn huấn luyện anh ta mệt đến mức về là ngã ra ngủ luôn.

Vậy thì rốt cuộc là vì lý do gì cô mới muốn tỏ tình?

Là vì có lần đến Đại học Thể thao Yên Kinh, cô trông thấy một cô gái ăn mặc cực kỳ đáng yêu đứng ngoài sân tập đợi Tôn Gia Diệu. Cô gái ấy mặc váy ngắn xếp ly, khoác chiếc áo khoác lông trắng mịn. Hỏi ra mới biết là đàn em năm nhất, nghe nói đã đến “phục kích” Tôn Gia Diệu mấy hôm rồi.

Ngay lúc đó, sự chua xót trong lòng Thư Khả Bội bùng nổ.

Hôm ấy Tôn Gia Diệu rủ cô đi ăn cơm, nhưng tâm trạng cô đã rối bời, bị bạn cùng phòng xúi bày trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp, dứt khoát tỏ tình luôn cho xong.

“Nếu mà bị từ chối thì sao? Ngay cả làm bạn cũng không được nữa đấy?”

“Nhưng cậu phải thử chứ, nếu không cứ thế này mãi, không lẽ tính làm bạn cả đời chắc?” Bạn cùng phòng nói, “Nhỡ đâu người ta thật sự bị cô gái khác cướp mất thì sao? Cậu tỏ tình đi, đừng để lại nuối tiếc.”

Thế là hôm ấy, Thư Khả Bội chạy đến trung tâm thương mại, mua một chiếc váy ngắn phối cùng một chiếc áo khoác dễ thương rồi đi tìm Tôn Gia Diệu.

Phản ứng của Tôn Gia Diệu đúng kiểu trai thẳng.

Câu đầu tiên, “Thư Khả Bội, cậu đúng là không ổn tí nào, cậu không biết giờ này căn tin khó kiếm chỗ lắm không, tớ lấy chừng này đồ ăn cho cậu đủ chưa?”

Câu thứ hai —

“Đcm, cậu ăn mặc kiểu gì vậy? Có mặc quần giữ nhiệt không đấy? Đây là cái gì đây? Quần tất của cậu nhét vừa quần giữ nhiệt không đấy?”

Câu thứ ba —

“Cậu đang nghĩ gì thế, sao cái váy này ngắn vậy? Tự dưng thay đổi phong cách, tớ hơi lạ nha!”

Hôm ấy Thư Khả Bội lạnh đến run, ăn xong Tôn Gia Diệu tiễn cô về ký túc xá.

Con đường nhỏ trong Đại học Yên Kinh thật sự rất đẹp, trong rừng nhỏ lúc nào cũng có các cặp tình nhân tình tứ.

Thư Khả Bội không nhịn được nữa mà nắm lấy tay anh ta. Tôn Gia Diệu ngơ ngác nhìn cô.

“Tôn Gia Diệu.”

“Cậu nói đi,” Tôn Gia Diệu bị cô làm cho hồi hộp, “Cậu đừng nghiêm túc vậy chứ… Tớ hơi sợ đó.”

“Tớ có xinh không?”

“Xinh, chưa thấy ai xinh hơn cậu.”

“Cậu thấy tớ… thế nào?”

Thư Khả Bội nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói cố gắng đè nén sự căng thẳng — Cô ấy đã dồn hết can đảm, nếu bị anh ta từ chối thì có lẽ không thể làm bạn được nữa. Theo kinh nghiệm thì chắc chắn là không thể.

Nhưng nếu không tỏ tình, không hỏi rõ, trong lòng sẽ không cam tâm. Chẳng lẽ phải làm bạn cả đời rồi nhìn người khác nói thích anh à?

“Rất tốt mà,” Tôn Gia Diệu vẫn chưa nhận ra cô ấy định tỏ tình, “Trông cũng đẹp. Nhưng nói thật, cậu không hợp với mấy kiểu đồ dễ thương như này đâu, thấy… kỳ kỳ.”

“Tôn Gia Diệu, cậu thật sự không nhận ra hả…” Thư Khả Bội nhắm mắt lại.

“Nhận ra gì?” Tôn Gia Diệu ngơ ngác, nghiêng đầu lại gần, “Cậu không khỏe à?”

“Tớ thích cậu.” Thư Khả Bội thở ra một hơi, “Tớ thích cậu đấy.”

“…”

Tôn Gia Diệu ngẩn người, mãi lâu sau cũng chưa tiêu hóa nổi việc cô vừa tỏ tình.

“Tớ không bắt cậu phải đồng ý ngay hôm nay…” Thư Khả Bội vội vàng bổ sung. Giữa mùa đông lạnh giá, tim cô đập điên cuồng, một luồng nhiệt từ ngực lan dần ra toàn thân.

“Cho… Cho tớ về suy nghĩ nhé…” Tôn Gia Diệu lắp bắp, rồi dè dặt hỏi lại, “Được không?”

Không bị từ chối ngay nghĩa là vẫn còn hy vọng, Thư Khả Bội nghiêm túc gật đầu. Về ký túc xá, bạn cùng phòng còn ngồi lại phân tích giúp cô cả buổi.

Tôn Gia Diệu bàng hoàng suốt cả đường, hôm sau còn phải dậy sớm đi huấn luyện. Mỗi ngày anh ta đều đi ngủ đúng 10 giờ, vậy mà hôm ấy lại mất ngủ.

Đội ba môn phối hợp chỉ có hai người, anh ta ở cùng một nam sinh nữa, hỏi cũng chẳng hỏi ra gì, Tôn Gia Diệu dứt khoát ra ban công gọi điện cho Trần Nhất Lan.

“Trần Nhất Lan, cứu mạng,” Tôn Gia Diệu không nhịn được cầu cứu, “Có rảnh không?”

“Không rảnh.” Trần Nhất Lan vừa từ bể bơi ra.

“Ê tao nói này,” Tôn Gia Diệu giả vờ không nghe, “Mày nghĩ được người ta tỏ tình thì phải làm sao?”

“Làm sao là làm sao?”

“Thì, thì Thư Khả Bội đó, cô ấy tỏ tình với tao, làm sao đây?”

“… Mày hỏi tao á?”

“Ừ, không hỏi mày thì hỏi ai? Hay là tao gọi điện thoại cho Tiểu Nịnh nhé?”

“Mai cô ấy còn có tiết, không rảnh mà nghe điện thoại của mày đâu,” Trần Nhất Lan thản nhiên đáp, “Lát nữa tao còn gọi cho cô ấy nữa.”

“… Mày giỏi,” Tôn Gia Diệu nghiến răng, sau đó im lặng vài giây rồi hỏi, “Mày có thấy…”

“Thấy gì?”

“Ý là…”

“Tôn Gia Diệu,” Trần Nhất Lan cảnh cáo anh ta, “Tao cho mày một phút, mày nói hết một lần cho tao.”

“Ơ kìa! Mấy chuyện thế này sao mà nói hết trong một phút được, phức tạp lắm! Là Thư Khả Bội tỏ tình với tao, cô ấy tỏ tình rồi… tao… sắp tới đội tao huấn luyện rất khắc nghiệt, cả năm sau đều là kỳ tập huấn, còn định đưa tụi tao ra nước ngoài rèn luyện nữa…” Tôn Gia Diệu gào lên một hơi, rồi khựng lại, lẩm bẩm thêm một câu, “Không phải… sẽ làm lỡ người ta sao, huống hồ gì…”

Tôn Gia Diệu “Huống hồ” đến ba lần, giọng nhỏ đi, “Thư Khả Bội là hoa khôi của khoa trong trường họ, có thiếu gì người theo đuổi đâu…”

“Chẳng phải mày cũng có thiện cảm với cô ấy hay sao?”

“Ừ thì có thiện cảm, nhưng mà,” Tôn Gia Diệu từ từ nói, “Đi theo kiểu người như chúng ta thì ấm ức lắm, đội tập căng như thế, không có thời gian, bắt người ta chờ thì không ổn lắm…”

Trần Nhất Lan cũng không cho được ý kiến gì rõ ràng với chuyện thế này, nhiều lắm là nghe anh ta lảm nhảm vài câu.

“Thôi bỏ đi… hay là tao bảo cô ấy nghĩ kỹ lại cũng được, tao chỉ sợ cô ấy bị cảm xúc lấn át nhất thời,” Tôn Gia Diệu tự lẩm bẩm suốt buổi, đúng chuẩn kiểu Cự Giải nhiều tâm sự, “Không thì ngại với nhau lắm…”

Từ đó về sau, Tôn Gia Diệu bắt đầu né tránh Thư Khả Bội. Không hẳn là cố tình không gặp, nhưng thu lại phần nhiều sự thân mật.

Dù thế nào, Thư Khả Bội cũng nhận ra.

Mãi đến mùa xuân năm sau, khi anh ta chuẩn bị đi tập huấn trên cao nguyên, đã suy nghĩ rất lâu, thậm chí còn viết một bài văn nhỏ, nội dung cốt lõi là mong hai người hãy suy nghĩ cho kỹ. Bài văn dài 500 chữ, anh ta còn gửi cho Trần Nhất Lan xem trước, kết quả chỉ nhận lại được một dãy dấu ba chấm, kèm theo câu, “Bài văn này câu cú lộn xộn, tao không hiểu mày đang muốn nói gì.”

Tôn Gia Diệu ôm điện thoại nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại thôi. Con gái nhà người ta nhạy cảm, mà anh ta vụng về, lỡ lại nói sai rồi bị hiểu lầm thì khổ.

Hôm sau, Tôn Gia Diệu cùng đội lên đường đến Vân Nam bắt đầu kỳ huấn luyện mùa xuân trên cao nguyên.

Thư Khả Bội gửi cho Tôn Gia Diệu mấy tin nhắn, phải bảy tám tiếng sau anh ta mới trả lời. Thư Khả Bội nhẫn nhịn như vậy suốt một tuần, cuối cùng cũng thấy có gì đó không đúng, bèn chạy đến ký túc xá vận động viên của Đại học Thể thao Yên Kinh – nhưng đội ba môn phối hợp và đội điền kinh đã đi Vân Nam huấn luyện mùa xuân rồi.

Cơn ấm ức trong lòng Thư Khả Bội phút chốc hóa thành lửa giận, nếu Tôn Gia Diệu mà đang đứng trước mặt cô, chắc chắn cô sẽ nổ tung.

Đúng lúc ấy, Ôn Sơ Nịnh hỏi cô có muốn đi Vân Nam cùng không, Thư Khả Bội chẳng do dự chút nào mà lập tức đồng ý.

Lần này vừa gặp mặt, Thư Khả Bội không nhịn được mà trút hết bực bội. Trút xong rồi, cô ấy nghiêm túc nói: “Dù sao lần này tớ đến đây cũng là để có một câu trả lời. Nếu anh ta đồng ý, tớ sẽ chờ anh ta giải nghệ, dù gì cũng đã qua ngần ấy năm. Nếu anh ta không đồng ý, thì cắt đứt, dù gì tớ cũng mới hai mươi mấy tuổi.”

Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng khuyên được cô, chỉ ngồi nhìn cô uống cạn nửa chai bia, rồi Thư Khả Bội dứt khoát, được ăn cả ngã về không, bắt xe thẳng đến khu huấn luyện mùa xuân.

Gọi điện thoại, ban đầu Tôn Gia Diệu không nghe. Cô ấy cứ gọi mãi, đến cuộc thứ ba, cuối cùng anh ta cũng bắt máy. Rõ ràng lúc đầu cô còn thấy ấm ức và giận dữ, nhưng Tôn Gia Diệu vừa nhấc máy đã thở hổn hển, “Nói đi, chuyện gì vậy, tớ vừa chạy xong.”

“Cậu ra đây đi, tớ đang đứng trước cổng khu huấn luyện của bọn cậu đây.”

“…” Tôn Gia Diệu ngẩn ra: “Cậu đến Vân Nam hả?!”

“Đúng vậy.”

“Cậu đùa với tớ đấy hả? Trước cổng có gì nào?”

“Trước cổng có… một, hai, ba… bốn cái khách sạn.”

“Đm, cậu tới thật à?”

“Cậu có ra đây không thì bảo?”

“Ra ngay đây.”

“Tớ chỉ cho cậu năm phút thôi đấy.”

Tôn Gia Diệu kiếm cớ báo với huấn luyện viên rồi chạy ra. Tháng 3 ở Vân Nam vẫn còn khá lạnh, phải mặc áo khoác. Anh ta chạy một mạch ra ngoài, quả nhiên thấy bên ngoài hàng rào sắt có một dáng người đang đứng, mặc áo khoác dạ, bên trong là váy liền, chân đi giày bệt.

Thư Khả Bội rất xinh, cao khoảng 1m72, người mảnh khảnh, mặc gì cũng đẹp. Nhất là sau khi vào đại học, cô ấy càng chú ý đến cách ăn mặc, khí chất rực rỡ, nổi bật.

Hôm nay cô thật sự đã trang điểm, còn xịt cả nước hoa.

Tôn Gia Diệu vừa chạy bộ xong, từ khu huấn luyện bước ra, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt: “Sao… cậu lại tới đây… Từ Yên Kinh… bay thẳng đến Vân Nam à?”

“Tôn Gia Diệu!” Giọng Thư Khả Bội bỗng cao vút, “Ý cậu sao hả?!”

“c** nh* tiếng thôi…” Tôn Gia Diệu hoảng hốt, vội bước tới bịt miệng cô, Thư Khả Bội liền cắn tay anh ta, Tôn Gia Diệu đau điếng, kéo cô đến một chỗ vắng người.

“Bà cô của tôi ơi!” Tôn Gia Diệu hết chịu nổi, “Sao lại cắn người ta hả! Tớ vừa chạy xong, còn chưa rửa tay đấy!”

“Hôm nay tớ phải nói rõ ràng với cậu.”

“…” Tôn Gia Diệu đờ người ra, “Nói rõ cái gì?”

“Tớ thi vào Đại học Yên Kinh là vì cậu đến Đại học Thể thao Yên Kinh, tớ thích cậu, tớ không muốn làm bạn với cậu nữa. Nếu cậu cũng thích tớ thì bây giờ đồng ý với em đi, đừng có nói là phải suy nghĩ gì cả, tớ chỉ cho cậu năm phút để trả lời. Nếu cậu không đồng ý thì từ nay cắt đứt, sau này gặp lại cũng không quen biết, đến làm bạn cũng không được!”

Cơn xúc động trong lòng Thư Khả Bội bùng phát chưa từng thấy, cô nói hết mọi lời trong một hơi.

Tôn Gia Diệu sững sờ: “Năm phút á…?”

“Đúng, năm phút.”

“Cắt đứt hoàn toàn?”

“Đúng, nếu cậu không đồng ý thì cắt đứt.”

“Cậu tới Yên Kinh… là vì tớ hả?”

“Đúng, vì cậu.”

“Cậu thích tớ ở điểm nào chứ?” Tôn Gia Diệu chậm rãi nói, “Tớ có gì tốt đâu chứ…”

“…” Thư Khả Bội nhìn anh bằng ánh mắt thăm thẳm.

Tôn Gia Diệu cúi đầu nhìn cô, một cô gái như vậy, từ tận Yên Kinh bay đến Vân Nam… Không đúng, cô vừa nói thi vào Yên Kinh là vì anh ta.

“Cậu có uống rượu không vậy?” Tôn Gia Diệu dè dặt hỏi, “Nếu đầu óc không tỉnh táo lắm thì để mai hãy nói chuyện.”

Thư Khả Bội dứt khoát, “Tớ rất tỉnh táo, tớ muốn nói rõ ngay hôm nay.”

Tôn Gia Diệu im lặng vài giây, “Năm nay tớ tập huấn rất bận, đội còn định cho tớ ra nước ngoài huấn luyện nữa.”

Thư Khả Bội ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tớ sẽ chờ.”

Tôn Gia Diệu, “Có khi tớ còn thi lâu lắm mới giải nghệ đấy.”

Thư Khả Bội tiếp tục, “Tớ sẽ chờ.”

Tôn Gia Diệu, “Cậu chờ như thế là không công bằng cho cậu…”

Thư Khả Bội nói, “Cậu có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý thì hôm nay tụi mình cắt đứt luôn.”

Tôn Gia Diệu, “Cậu đúng là bà nội tớ đấy, đừng cắt đứt mà…”

“Cậu không đồng ý với tớ thì tớ cũng chẳng thể làm bạn bè bình thường với người mình thích được.”

“Hay là cậu đợi tớ gọi điện thoại hỏi thử nhé.”

“Cậu hỏi ai?”

Hỏi ai á…

“Thì, hỏi thử xem tớ có được hẹn hò không thôi…”

Thư Khả Bội không đi mà vẫn đứng đó, “Cậu gọi bây giờ luôn đi.”

Tôn Gia Diệu sắp phát điên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng chỉ có thể hỏi Trần Nhất Lan.

Anh ta gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan chỉ lạnh lùng nhắc nhở: Đội của mày chỉ có hai người thôi.

Huấn luyện viên cực kỳ nghiêm, ý bảo tự lo lấy.

Tôn Gia Diệu thấy đau đầu chết được, quay đầu lại nhìn Thư Khả Bội đang đứng trong gió lạnh.

“Cậu thật sự không hối hận à?” Tôn Gia Diệu hít một hơi, “Cậu nghĩ mà xem… Cậu đâu có thiếu người thích.”

“Ai thích tớ hả?”

“Lần trước tớ thấy có hai nam sinh xin WeChat của cậu mà.”

“Thì?”

“Tớ thấy… Tớ thấy cậu đi theo tớ rất thiệt thòi, tớ bận thế này…”

“Cậu có thích tớ không?”

“Tớ nghĩ tớ tập nhiều thế này, có lẽ không có thời gian chăm sóc cho cậu…”

“Cậu có thích tớ không?”

“Cậu thật sự không hối hận hả?”

“Cậu có thích tớ không?”

“Trong đội tụi tớ…”

“Cậu có thích…”

Chữ “tớ” còn chưa kịp thốt ra.

Tôn Gia Diệu nổi điên, bước thẳng lên trước, hai tay ôm lấy mặt cô, nhìn cô một giây rồi hôn xuống.

Thư Khả Bội mở to mắt, phải mất một lúc mới phản ứng lại.

Tôn Gia Diệu là kiểu trai thể thao thẳng tính, hoàn toàn không biết hôn kiểu gì, không biết dỗ người khác, cũng chẳng biết chủ động ra sao. Thư Khả Bội thì đã là “lão làng”, dù chưa từng có kinh nghiệm nhưng cảnh hôn và video dạy thì xem nhiều rồi – toàn là do bạn cùng phòng trong ký túc xá chia sẻ.

Thế là, môi chạm môi, ban đầu thực sự chỉ là chạm khẽ, Thư Khả Bội chủ động hé miệng, nhớ lại những cảnh học được trong phim.

Tôn Gia Diệu trợn tròn mắt, máu nóng lập tức dồn lên đầu, mặt đỏ bừng, tai cũng nóng rực, theo phản xạ muốn lùi ra, nhưng Thư Khả Bội đã lường trước nên đưa tay vòng qua cổ anh ta, không buông.

“Bà mẹ nó…”

Nụ hôn này hoàn toàn hỗn loạn.

“Anh thích em đúng không?” Thư Khả Bội thở hổn hển, đôi mắt nhìn thẳng anh ta, “Anh dám lừa em thử xem?!”

“Ừ…” Tôn Gia Diệu sắp khóc tới nơi rồi, “Em thả anh ra đi, anh không chịu nổi mất…”

“…”

Thư Khả Bội thả anh ta ra.

Một người cao hơn 1m9, lúc này xấu hổ không biết nên nhìn vào đâu: “A a a Thư Khả Bội em bị điên rồi à?!”

“Em làm gì anh?”

“Em dám…” Mặt Tôn Gia Diệu đỏ bừng, “Có ai hôn kiểu vậy không hả aaaa!!! Em học từ ai đấy?!!!”

“Chưa từng hôn chứ đâu phải chưa từng xem!”

“Cứu…”

“Tối nay em ở đâu đây?”

“Thư Khả Bội!”

“Nói.”

“Em em em… sau này không được như vậy nữa!” Tôn Gia Diệu hận không thể che mặt tìm cái lỗ mà chui, mỗi lần nhớ lại nụ hôn vừa rồi, tim anh ta lại đập điên cuồng trong lồng ngực, “Sau này không được như vậy nữa!!”

Thư Khả Bội nhìn chằm chằm anh ta, bước lên một bước.

“Em tính làm gì…” Tôn Gia Diệu hoảng loạn.

Thư Khả Bội đứng yên tại chỗ, gió đêm thổi tung mái tóc dài khiến cô tựa như nàng tiên cá giữa đại dương sâu thẳm, mê hoặc đến mức khiến tim anh ta loạn nhịp.

“Em hôn thêm cái nữa nhé.”

“Không được…!!”

“Tôn Gia Diệu, anh là đàn ông con trai ngại cái gì? Em lặn lội đến tận Vân Nam tìm anh, anh đồng ý với em rồi mà còn ngại à?”

“Có phải anh lên nhầm thuyền cướp biển rồi không…”

“Có lên cũng đừng hòng xuống, anh đã lên chưa?”

“Rồi…”

“Có thích em không?”

“Có…”

Thư Khả Bội lao đến, túm lấy cổ áo hoodie của anh ta, nhón chân lên hôn.

Tôn Gia Diệu giật lui lại, “Em đừng… đừng hôn kiểu vừa nãy nữa!”

“Em muốn hôn sao thì hôn vậy.”

“Cứu…”

Ba môn phối hợp thật ra rất khó, cũng không phải môn thể thao được ưa chuộng trong nước, Tôn Gia Diệu không giành được huy chương Vàng nhưng ít ra cũng đoạt được huy chương Đồng, coi như lập được một kỷ lục mới.

Vì Trần Nhất Lan đột ngột nổi tiếng, mà thời điểm đó anh với Tôn Gia Diệu lại thân thiết, có vài cư dân mạng bắt đầu suy đoán rồi chú ý đến Tôn Gia Diệu, nói rằng, đẹp trai quả nhiên chơi cùng với đẹp trai.

Thậm chí còn có người lập cả fanclub cho Tôn Gia Diệu.

Thư Khả Bội thấy ghen tị, mấy lần cãi nhau với Tôn Gia Diệu. Vì hoàn cảnh gia đình, cô không có cảm giác an toàn, cộng thêm việc Tôn Gia Diệu còn phải huấn luyện, cô giận thì giận nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến lịch tập của anh.

Mỗi lần đều buồn bực một mình.

Nhưng vừa giận vừa nghĩ xem tên trai thẳng này bao giờ mới nhận ra mình đang giận.

Tôn Gia Diệu vẫn cười toe toét như thường, chẳng hề tỏ ra khó chịu, vẫn dẫn cô đi dạo, đi xem phim.

Lúc này cô lại mềm lòng, nghĩ bản thân mình cũng còn tốt hơn Ôn Sơ Nịnh chán – cường độ huấn luyện của đội ba môn phối hợp không căng như đội bơi của Trần Nhất Lan, Tôn Gia Diệu còn có thể rảnh rỗi dành chút thời gian cho cô.

“Bà nội của anh ơi, còn giận hả?” Tôn Gia Diệu liên tục đổi chủ đề, mà Thư Khả Bội thì lơ lửng chẳng buồn đáp.

“Các hợp đồng đại diện và hoạt động thương mại đều là đội sắp xếp, anh không thể không đi,” Tôn Gia Diệu nói, “Anh không nhận quà gì đâu, thật đấy, em xem túi anh trống trơn này! Anh có thời gian là gọi điện cho em liền mà.”

“Em biết, là do em.”

“Không không không, tuyệt đối không phải lỗi của em, đều là anh, là anh sai.”

“Anh sai chỗ nào?”

“Làm em không vui là anh sai, không nói nhiều nữa, em không vui thì cứ mắng anh đi, muốn đánh muốn mắng gì cũng được, không sao, đánh là thương mắng là yêu mà.”

Nói rồi, Tôn Gia Diệu đứng chắn trước mặt cô, không chịu nhường bước.

Thư Khả Bội bị anh chọc cười.

Hôm sau, Tôn Gia Diệu gọi điện cho cô, hỏi cô chủ nhật có rảnh không. Thư Khả Bội nói có, Tôn Gia Diệu chẳng đầu chẳng đuôi bảo nhớ mang theo thẻ căn cước ra ngoài.

Thư Khả Bội sửng sốt, theo phản xạ nghĩ ngay người này lại định làm chuyện gì đó không đứng đắn, tức tối trong ký túc xá một hồi nhưng lúc ra ngoài vẫn tỉ mỉ trang điểm một lượt, hiếm hoi có chút ngại ngùng bước ra.

Kết quả là Tôn Gia Diệu vẫn ăn mặc như thường, quần thể thao, hoodie, đứng chờ cô.

“Em ăn mặc kiểu gì vậy?” Tôn Gia Diệu nhìn cô từ trên xuống dưới, “Em không lạnh à?”

“Không lạnh.” Thư Khả Bội giữ vẻ lạnh lùng, nắm tay anh bước đi.

Tôn Gia Diệu không nhiều lời, trực tiếp dẫn cô đi tàu điện ngầm, trong đầu Thư Khả Bội vẫn đang đoán già đoán non, hồi hộp, xấu hổ.

“Chào bạn, vui lòng xuất trình thẻ căn cước.”

Một giọng nữ vang lên, kéo tâm trí Thư Khả Bội quay trở lại.

Cô ngẩng đầu, cổng vào ga tàu cao tốc???

Cái gì đây?

“Tôn Gia Diệu, anh dẫn em đi đâu vậy?”

Nhân viên giục, Thư Khả Bội lấy thẻ căn cước ra đưa, lúc này đã chuyển sang kiểm tra điện tử, Tôn Gia Diệu quét vé điện tử trên điện thoại rồi kéo tay cô bước vào.

Anh nói là đưa cô đi chơi.

Thư Khả Bội nửa tin nửa ngờ.

Về Lâm Giang? Đi chơi?

Tôn Gia Diệu nhất quyết không nói đi đâu. Đến nơi rồi lập tức gọi xe về, Thư Khả Bội nhìn thấy biển chỉ đường quen thuộc, tim liền đập mạnh, bấm anh một cái: “Nói đi, về đâu đây?”

“Đưa em về nhà anh,” Tôn Gia Diệu chậm rãi nói, “Gặp cha mẹ anh một chút.”

“Anh điên rồi à… Sao không nói trước với em?!”

“Không phải em thiếu cảm giác an toàn sao? Giờ anh đưa em về ra mắt, không cần ăn mặc cầu kỳ, thế này là xinh lắm rồi,” Tôn Gia Diệu không giỏi nói lời hay, ấp úng ngập ngừng, “Em không vui chẳng phải cũng là vì không an toàn à? Anh không biết nói mấy lời ngọt ngào, anh sẽ học, nhưng nghe sến lắm… em phải cho anh thời gian.”

“…”

“Anh cũng không có cảm giác an toàn…”

“Anh không an toàn cái gì?” Thư Khả Bội mơ màng hỏi.

“Em xinh quá! Em là hoa khôi của khoa mà.” Tôn Gia Diệu ấp úng mãi mới nói ra được một câu.

“Em có được ai theo đuổi đâu…”

“Thì anh cũng có được thế đâu mà…”

Câu này vừa dứt, hai người im re, bác tài phía trước phì cười.

Bác tài không cười thì thôi, vừa cười, Thư Khả Bội chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.

Trời ơi, biết thế này thì đã không vẽ cái lớp trang điểm gọi là “chị gái thuần khiết hớp hồn đàn ông” rồi…

Thư Khả Bội lấy khăn giấy trong túi ra, dứt khoát lau sạch son môi.

Tôn Gia Diệu nhỏ giọng nói, “Em căng thẳng cái gì…”

“Sao lại không căng thẳng, ra mắt phụ huynh đấy!”

“Thì… anh nói với mẹ anh từ lâu rồi, còn đưa ảnh em cho mẹ xem nữa…”

“?! Anh cho dì xem ảnh nào?!”

“Ảnh trong trang cá nhân của em ấy, với lúc tụi mình gọi video, anh chụp màn hình… Mẹ anh khen em xinh lắm!”

“…” Thư Khả Bội ngửa mặt than trời.

Sao lại có người thành thật kiểu này chứ!

Hai người vừa càm ràm vừa về đến nhà Tôn Gia Diệu, anh ta cam đoan liên tục là chỉ về ăn bữa cơm, đừng quá lo, mẹ anh rất dễ gần.

Được rồi, Thư Khả Bội tin.

Cô nắm chặt tay Tôn Gia Diệu, nhìn anh lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Thư Khả Bội chết lặng.

Trong phòng khách đầy ắp người, toàn bộ là họ hàng nhà Tôn Gia Diệu…

“Không phải anh nói…”

“Mẹ anh nhiệt tình lắm, đó là dì anh, cô anh, cậu anh, chú anh…” Tôn Gia Diệu nắm chặt tay cô, còn buột miệng thêm một câu, “Anh bảo với mẹ là đưa con dâu về nhà.”

“…”

“Anh không nói là bạn gái, anh nói là con dâu tương lai…”

“Có khác gì nhau đâu…” Thư Khả Bội khô khốc hỏi lại.

“Có chứ…” Tôn Gia Diệu kéo tay cô vào, “Ý là anh thực sự muốn cưới em. Nhà em cũng đâu có xa đây, nếu em đồng ý thì anh cầu hôn rồi tụi mình đi đăng ký luôn nhé?”

“Sao anh không cầu hôn bất ngờ đi?”

“Sinh nhật em năm ngoái anh làm bất ngờ em bảo sến… Cầu hôn nhất định anh sẽ làm, em muốn kiểu gì cứ nói, anh sẽ chuẩn bị…” Tôn Gia Diệu dè dặt nói, “Anh sợ làm em mất hứng.”

Thư Khả Bội quay sang nhìn anh, đang cười bỗng cảm thấy sống mũi cay cay.

“Ôi Bối Bối đến rồi à? Mau vào rửa tay đi con, Gia Diệu nói con thích ăn hải sản, dì nấu toàn món con thích đấy.”

Mẹ Tôn Gia Diệu là người nội trợ toàn thời gian, rất xinh đẹp, vừa thấy Thư Khả Bội là đã niềm nở kéo tay cô vào.

Hoàn toàn bỏ rơi Tôn Gia Diệu phía sau.

Tôn Gia Diệu: Tuyệt vời, mình đã thấy trước tương lai của mình rồi.

Sau bữa ăn, mẹ Tôn Gia Diệu kéo Thư Khả Bội nói chuyện một lúc rồi giục cô nghỉ ngơi sớm.

Đặc biệt chuẩn bị phòng khách rộng nhất trong nhà cho cô.

Tối đó, Tôn Gia Diệu ôm gối lén qua gõ cửa.

Hai người y như đặc vụ bí mật.

Thư Khả Bội buồn ngủ, đẩy Tôn Gia Diệu ra, anh ta tự giác dịch sang bên.

“Anh cầu hôn vào mùa hè đi,” Thư Khả Bội nói, “Để em mặc váy đẹp.”

“Được,” Tôn Gia Diệu gật đầu, im lặng vài giây lại hỏi, “Em có cảm giác an toàn chưa?”

Thư Khả Bội cười, “Em có nói không à?”

“Vậy em đợi anh một tuần, anh xin nghỉ hết kỳ nghỉ tháng này, chỉ được hai ngày thôi, anh sẽ cố nghĩ cách.”

“… Tôn Gia Diệu.”

“Hả?”

“Anh… đáng yêu thật đấy.”

“Tạ chủ long ân.”

“…”

Thư Khả Bội cười.

“Thật đó, anh vụng về, không biết dỗ người, nhưng anh sẽ học. Dù anh ngốc nghếch nhưng em biết mà,” Tôn Gia Diệu nói, rồi nhích lại gần cô, không biết xấu hổ nói tiếp, “Mình yêu nhau là để cưới em về, anh nghiêm túc, anh sẽ đối xử với em thật thật tốt.”

“Em nhìn ra mà.”

“Thật à, em nhìn ra rồi?”

“Ừ, em nhìn ra anh ăn nói vụng về.”

Thư Khả Bội cố nín cười, trong phòng tối om, Tôn Gia Diệu chồm sang, “Em nhìn kỹ lại xem?”

Thư Khả Bội mở mắt nhìn xuống, thấy ánh mắt lấp lánh của Tôn Gia Diệu, cô thấy tim ngứa ngáy, “Hay là em hôn thử cái nữa nhé?”

“Được đó.”

Tôn Gia Diệu vừa nói vừa híp mắt lại đầy ranh mãnh.

Thư Khả Bội hôn một cái, người kia đột nhiên lật người đè lên, Thư Khả Bội biết anh ta nhột liền đưa tay gãi, cô mới làm móng không lâu, Tôn Gia Diệu quả nhiên không chịu nổi, suýt bật cười.

Đúng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, thấp thoáng nghe ra là mẹ Tôn Gia Diệu.

Thư Khả Bội bịt miệng Tôn Gia Diệu lại.

Tôn Gia Diệu cười gian, nắm lấy tay cô hôn mấy cái, “Thơm quá, xinh quá.”

Thư Khả Bội mím môi cười khẽ, không dám thở mạnh, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt Tôn Gia Diệu, “Hay là ngày mai nhé, mai đi đăng ký, mùa hè anh cầu hôn em.”

“Được thôi,” mắt Tôn Gia Diệu sáng rực, “Em đừng hối hận đấy nhé! Sáng mai 6 giờ dậy, 7 giờ anh gọi dậy ăn sáng, 8 giờ đúng đi luôn!”

Thư Khả Bội phản đối, “Sớm quá, đi sớm thế làm gì…”

Câu sau còn chưa nói xong, Tôn Gia Diệu đã chặn miệng cô lại, nói mơ hồ, “Đúng 8 giờ sáng mai, không được trễ một phút!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.