Lúc buông điện thoại xuống, Tần Tranh vẫn cảm thấy có lẽ mình đã nghe nhầm, nhưng đầu dây bên kia rõ ràng nói là, người nhà của Vân An.
Vân An đến bệnh viện tái khám rồi.
Chắc chắn là vậy.
Tần Tranh nghĩ, nhất định là như thế.
Thế nhưng, dù chân Vân An có tái khám thì cũng sẽ không phải là buổi tối, nàng cũng sẽ không để điện thoại di động ở chỗ Vân Kính Thư. Tần Tranh ngồi trên chiếc ghế để quần áo trong phòng tắm, ngơ ngác nhìn tấm gương phía trước. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Tần Quế Lan gọi cô: "Tranh Tranh?"
Cô đáp lại: "Dạ mẹ."
Tần Quế Lan nói: "Vẫn chưa tắm à?"
Cô hơi ngẩn ra một lúc, tê dại đứng dậy, nói: "Dạ con tắm rồi."
Cô vẫn c** q**n áo giống như mọi khi, bước vào phòng tắm vòi sen, nhưng cơ thể dường như không cảm nhận được nhiệt độ của nước. Lúc ngẩng đầu lên, dòng nước lạnh buốt xối thẳng vào mặt cô. Tần Tranh lùi về sau hai bước, toàn bộ da gà trên người đều nổi lên. Cô chỉnh nhiệt độ nước về mức bình thường, hơi nước ngưng tụ, trước mắt cô mịt mờ.
Tần Quế Lan nghe tiếng nước chảy liền quay về phòng.
Lúc Tần Tranh ra khỏi phòng tắm, phòng khách đã yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập không thể kiểm soát. Tần Tranh càng muốn đè nó xuống, nó lại càng đập điên cuồng.
Sau đó, cô đưa ra một quyết định còn điên cuồng hơn.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914049/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.