🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc buông điện thoại xuống, Tần Tranh vẫn cảm thấy có lẽ mình đã nghe nhầm, nhưng đầu dây bên kia rõ ràng nói là, người nhà của Vân An.

 

Vân An đến bệnh viện tái khám rồi.

 

Chắc chắn là vậy.

 

Tần Tranh nghĩ, nhất định là như thế.

 

Thế nhưng, dù chân Vân An có tái khám thì cũng sẽ không phải là buổi tối, nàng cũng sẽ không để điện thoại di động ở chỗ Vân Kính Thư. Tần Tranh ngồi trên chiếc ghế để quần áo trong phòng tắm, ngơ ngác nhìn tấm gương phía trước. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Tần Quế Lan gọi cô: "Tranh Tranh?"

 

Cô đáp lại: "Dạ mẹ."

 

Tần Quế Lan nói: "Vẫn chưa tắm à?"

 

Cô hơi ngẩn ra một lúc, tê dại đứng dậy, nói: "Dạ con tắm rồi."

 

Cô vẫn c** q**n áo giống như mọi khi, bước vào phòng tắm vòi sen, nhưng cơ thể dường như không cảm nhận được nhiệt độ của nước. Lúc ngẩng đầu lên, dòng nước lạnh buốt xối thẳng vào mặt cô. Tần Tranh lùi về sau hai bước, toàn bộ da gà trên người đều nổi lên. Cô chỉnh nhiệt độ nước về mức bình thường, hơi nước ngưng tụ, trước mắt cô mịt mờ.

 

Tần Quế Lan nghe tiếng nước chảy liền quay về phòng.

 

Lúc Tần Tranh ra khỏi phòng tắm, phòng khách đã yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập không thể kiểm soát. Tần Tranh càng muốn đè nó xuống, nó lại càng đập điên cuồng.

 

Sau đó, cô đưa ra một quyết định còn điên cuồng hơn.

 

Cô muốn đi gặp Vân An.

 

Ngay bây giờ.

 

Tần Tranh đặt chuyến bay sớm nhất, 5 giờ 30 phút. Cô về phòng không làm gì cả, chỉ ngồi ngây người trên giường. Cô rất muốn đến phòng Tần Quế Lan để thú nhận, nhưng rất nhiều lần cô đứng trước cửa, giơ tay lên, rồi lại từ từ hạ xuống.

 

Mẹ cô mà biết.

 

Chắc chắn sẽ rất giận.

 

Nhưng bây giờ cô không thể để tâm đến điều đó được nữa.

 

Cô thật bất hiếu.

 

Tần Tranh về phòng rồi nằm sấp trên giường, vốn định nhân lúc này chợp mắt một lát, nhưng lại không tài nào ngủ được. Cô liên tục gặp ác mộng, ác mộng của kiếp trước, ác mộng Vân An rời xa cô. Tần Tranh giật mình ngồi bật dậy trên giường, trán đẫm mồ hôi, cô thấy đồng hồ cuối cùng cũng điểm 3 giờ, bèn mặc áo khoác vào rồi bước ra ngoài.

 

3 giờ sáng trong đêm hè cũng rất lạnh, Tần Tranh bước ra cửa liền rùng mình một cái. Cô quấn chặt áo, cúi đầu, đi thẳng ra ngoài đường lớn mới bắt được một chiếc taxi, tiến thẳng đến sân bay.

 

Trong suốt thời gian đó, cô không hề gọi cho Vân An.

 

Tất nhiên, cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Vân An.

 

Tần Tranh cũng không biết mình đang cố chấp điều gì, có lẽ, cô chỉ muốn xông đến đó xem thử, nhìn một cái. Nếu Vân An thật sự bị thương, nếu như—cô không muốn nghĩ tiếp nữa, bèn tựa vào lưng ghế xe, nhắm mắt lại.

 

Ở trên xe, cô lại ngủ được một lát. Lúc đến sân bay, tài xế quay đầu gọi cô: "Cô bé?"

 

Tần Tranh mở mắt ra, tài xế nói: "Đến nơi rồi."

 

Cô trả tiền, nói lời cảm ơn. Tài xế thấy cô chỉ có một mình thì có chút lo lắng: "Người nhà con đâu?"

 

Tần Tranh nói: "Dạ con đang đi tìm người nhà."

 

Lúc này tài xế mới yên tâm một chút: "Vậy con mau vào trong đi, bên ngoài gió lớn, cũng khá lạnh đấy."

 

Tần Tranh gật đầu, bước vào sân bay.

 

Cô cứ ngỡ tâm trạng của mình sẽ bồn chồn, càng đến gần Trường Hồ thì cô sẽ càng hồi hộp, nhưng thực tế không phải vậy, tâm trạng của cô bình tĩnh đến lạ thường. Tần Tranh cũng không biết tại sao mình lại bình tĩnh, nhưng tim cô đập phẳng lặng như thể không còn đập nữa. Lúc sờ lên ngực mình, Tần Tranh còn muốn cười.

 

Cô cũng thật sự bật cười thành tiếng.

 

Giữa sân bay người đến người đi.

 

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô. Tần Tranh khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, đi lấy vé, soát vé, rồi vào trong chờ.

 

Toàn bộ quá trình, thuận lợi như một giấc mơ.

 

Thậm chí Tần Tranh còn cảm thấy, cuộc điện thoại nhận được tối qua, liệu có phải là một giấc mơ không?

 

Vân An thật ra không sao cả, là do cô quá lo lắng mà sinh ra ảo giác thôi.

 

Nhưng trong lòng cô luôn có một giọng nói yếu ớt, kiên định nói rằng, đi xem đi.

 

Nhất định phải đi xem.

 

Tần Tranh ngồi trên máy bay, đoán xem giờ này Tần Quế Lan đã dậy chưa, có phải đã tỉnh rồi không, có phải đã phát hiện cô không có ở nhà không, có phải cô vừa xuống máy bay là sẽ nhận được điện thoại của Tần Quế Lan, ra lệnh cho cô về nhà không. Cô đã nghĩ qua tất cả mọi chuyện, mọi giả thuyết một lần, vậy mà cô lại không có cảm giác lo lắng sợ hãi. Tần Tranh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này rất kỳ quái, còn kỳ quái hơn cả lúc cô vừa biết mình được sống lại và trở về.

 

Lúc xuống máy bay, cô mở điện thoại lên, không có cuộc gọi, không có tin nhắn, điện thoại tĩnh lặng như nhịp tim của cô.

 

Yên lặng không một tiếng động.

 

Tần Tranh bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến bệnh viện. Bệnh viện lần trước, cô nhớ, cô biết đó là bệnh viện nào, chỉ là cô đã đến nhầm chỗ. Cô đến khu nội trú quen thuộc, nhưng lại không tìm thấy người. Tần Tranh đi hỏi từng tầng một: "Xin hỏi, có người nào tên là Vân An không ạ?"

 

Y tá thấy dáng vẻ vội vàng của cô, hỏi: "Cô là gì của cô ấy?"

 

Tần Tranh ngập ngừng: "Người nhà."

 

"Người nhà thì sao lại không biết cô ấy ở bệnh viện nào?" Y tá nhíu mày, lúc này Tần Tranh mới nhớ ra, cô có thể gọi cho Vân Thụy.

 

Lần trước cô đến Trường Hồ, Vân An đã nói, lỡ như không liên lạc được với nàng thì có thể gọi thẳng cho Vân Thụy. Tần Tranh tìm khắp điện thoại số của Vân Thụy, nhưng lại phát hiện mình đã quên mất rồi. Đầu óc cô trở thành một mớ hồ dán, cuối cùng cô vẫn gọi vào số máy đó của Vân An.

 

Vân Kính Thư đang tựa vào ghế, nghe thấy tiếng rung liền giật mình tỉnh giấc. Vân Thụy dựa vào bên cạnh Vân Kính Thư, thấy Vân Kính Thư tỉnh thì cũng dụi dụi mắt, nói: "Điện thoại à?"

 

Vân Kính Thư lấy điện thoại ở trong túi ra, liếc thấy trên màn hình nhấp nháy dãy số từ tối qua.

 

Không có lưu tên.

 

Vân Thụy hỏi: "Ai vậy?"

 

Vân Kính Thư lắc đầu.

 

Vân Thụy nói: "Nghe đi."

 

Lúc này Vân Kính Thư mới nghe máy.

 

Tần Tranh cũng không biết mình đang nghĩ gì, có lẽ đang nghĩ khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia sẽ là giọng nói quen thuộc gọi cô: "Tranh Tranh."

 

Sau đó cô sẽ kể cho Vân An nghe câu chuyện cười về việc mình đã bốc đồng đi từ Lâm Bình đến Trường Hồ.

 

Nhưng đầu dây bên kia, vẫn là giọng của Vân Kính Thư.

 

"A lô?" Vân Kính Thư hỏi: "Tìm Vân An phải không?"

 

Giọng Tần Tranh nghẹn lại trong cổ họng, cô lắp bắp, ngay cả chào hỏi cũng không biết phải làm sao. Cô hỏi: "Vân An đâu?"

 

Vân Kính Thư nghe ra giọng cô, hỏi: "Tranh Tranh à?"

 

Vân Kính Thư đột nhiên nhớ đến lời của Vân An, không biết phải mở lời thế nào, cầm điện thoại hồi lâu không nói gì. Tần Tranh im lặng đến lạ thường, hỏi Vân Kính Thư: "Vân An đâu ạ?"

 

Nghe thấy giọng của Tần Tranh, Vân Kính Thư đột nhiên cảm thấy, hình như Tần Tranh đã biết rồi.

 

Vân Kính Thư cúi đầu.

 

Tần Tranh hỏi thẳng: "Bệnh viện nào vậy chị?"

 

Vân Kính Thư nói: "Bệnh viện Nhân dân Thành phố."

 

Tần Tranh nói: "Em qua ngay đây."

 

Từ đầu đến cuối, hai người nói chuyện chưa đến mười câu. Tần Tranh bước ra khỏi bệnh viện, nhìn sắc trời bên ngoài. Mặt trời vô cùng lớn, rất nóng, cô thấy người qua kẻ lại đều đổ mồ hôi trên mặt. Cô sờ lên má mình, nhưng lại thấy lạnh băng.

 

Sắc mặt của cô bây giờ chắc hẳn rất khó coi.

 

Tần Tranh nghĩ vậy rồi rẽ vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn người trong gương.

 

Vẻ mặt cô rất bình thường, vì ánh nắng gay gắt ban nãy mà da má còn ửng hồng. Cô không nhếch nhác một chút nào, rất tinh tế, rất xinh đẹp.

 

Tần Tranh nhìn vào gương, ngây người ra một lúc lâu.

 

Mãi đến khi một cô bé bên cạnh va vào cô, cô mới hoàn hồn. Tần Tranh cúi đầu, rời khỏi phòng vệ sinh, bắt taxi đi thẳng đến Bệnh viện Nhân dân Thành phố. Nửa tiếng đi xe, trên đường Tần Tranh còn có thể nói cười với tài xế.

 

Cô nói, mình đến tìm người yêu.

 

Tài xế vui vẻ: "Người yêu ở bệnh viện à?"

 

Cô nói: "Dạ, xảy ra chút tai nạn nhỏ, giờ đang ở bệnh viện."

 

"Tai nạn nhỏ hả? Vậy thì còn may." Tài xế nói: "Người không sao là tốt rồi, hôm qua thành phố mình cũng xảy ra một vụ tai nạn, sợ chết khiếp luôn."

 

Tần Tranh tê dại cúi đầu: "Tai nạn gì vậy ạ?"

 

"Cầm dao đâm người." Tài xế nói: "Cũng không biết là cái thằng trời đánh nào nghĩ quẩn, đâm một cô gái bốn năm nhát, nghe nói giờ đang nằm trong bệnh viện, còn chưa biết sống chết ra sao."

 

Tần Tranh nói: "Vậy ạ? Thế thì nghiêm trọng thật."

 

"Chứ còn gì nữa." Tài xế thêm mắm dặm muối: "Con gái nhà người ta đang đi đường yên lành, đột nhiên bị đâm mấy nhát, nghe nói không thù không oán gì, chỉ là đâm người ngẫu nhiên thôi. Xã hội bây giờ ấy à, sát khí của con người ta lớn thật."

 

Tần Tranh hùa theo: "Dạ, sát khí lớn thật."

 

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đuôi mắt có chút nóng lên, cô gạt đi vệt nước, tiếp tục ra vẻ như không có chuyện gì. Tài xế vẫn đang kể cho cô nghe quá trình cứu chữa kinh hoàng, Tần Tranh nói: "Bác tài, bác biết cũng chi tiết thật đấy."

 

"Chị dâu bác là y tá." Tài xế nói: "Nên biết chút ít."

 

Tài xế dặn dò Tần Tranh: "Mấy đứa ra đường cũng phải cẩn thận một chút."

 

Tần Tranh đáp: "Dạ con biết rồi, con cảm ơn bác."

 

Đến cổng Bệnh viện Nhân dân Thành phố, Tần Tranh ngẩng đầu nhìn lên. Ánh nắng quá chói, cô nheo mắt lại. Vân Kính Thư nói, ở tầng ba khoa cấp cứu.

 

Tầng ba.

 

Cô không đi thang máy mà đi thang bộ. Lúc lên đến tầng ba, Tần Tranh quay đầu nhìn lối vào cầu thang tối om, giống như một vực sâu.

 

"Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?" Tần Tranh còn chưa vào được thì đã bị chặn lại ở cửa. Cô nói: "Tôi tìm Vân An."

 

"Vân An." Y tá ngước mắt nhìn cô, nói: "Xin hỏi cô và bệnh nhân..."

 

"Tranh Tranh." Một giọng nói từ bên trong vọng ra, Vân Kính Thư giơ tay lên, ra hiệu cho y tá để người vào. Y tá nhấn nút mở cửa, Tần Tranh bước vào, cô nhìn về phía Vân Kính Thư, đột nhiên không biết phải chào hỏi thế nào.

 

Mắt Vân Kính Thư đỏ hoe, Vân An từng nói chị nàng từ nhỏ đến lớn ngã đau chưa bao giờ khóc, chỉ có lúc nàng bị thương thì chị nàng mới khóc hai lần. Vân Kính Thư nói: "Dì vừa mới về sở rồi, dì ấy còn chút việc."

 

Dù sao Vân Thụy cũng không giống Vân Kính Thư, có rất nhiều việc chờ xử lý. Mạc Tang Du đã giúp Vân Thụy gánh vác một ngày, hôm nay Vân Thụy bắt buộc phải về một chuyến.

 

Tần Tranh gật đầu: "Dạ em biết rồi."

 

Nghe giọng nói bình thản của Tần Tranh, Vân Kính Thư liền liếc mắt nhìn cô.

 

Điều này không giống lắm với những gì Vân Kính Thư tưởng tượng. Cô cứ ngỡ Tần Tranh sẽ khóc lóc chạy đến, tệ nhất cũng là vừa đến vừa khóc, nhưng trên mặt Tần Tranh lại không hề có một chút đau khổ nào. Nếu không phải vì biết hai đứa đang yêu nhau, tình cảm rất sâu đậm, Vân Kính Thư thật sự sẽ cho rằng Tần Tranh chỉ đến thăm một người bạn bình thường.

 

Tần Tranh hỏi: "Vân An đâu ạ?"

 

Vân Kính Thư nói: "Đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ không thể gặp được."

 

Tần Tranh gật đầu: "Khi nào thì có thể gặp được ạ?"

 

Vân Kính Thư nói: "Phải đợi..."

 

Vân Kính Thư chưa nói hết lời thì một y tá gọi: "Người nhà của Vân An có ở đây không?"

 

Vân Kính Thư lập tức tiến lên hai bước, Tần Tranh đang định bước tới liền khựng lại. Y tá nói: "Máu của bệnh nhân vẫn đang chảy ra nhiều hơn, can thiệp bằng thuốc thì hiệu quả hạn chế, sắp phải tiến hành phẫu thuật lần hai. Nhưng thể lực của bệnh nhân..." Cô ấy ngừng lại một chút: "Người nhà các vị hãy chuẩn bị tâm lý, nếu đồng ý phẫu thuật, thì ký tên vào đây."

 

Tần Tranh không biết mình đã nghe hết đoạn này như thế nào mà vẫn có thể đứng đó như không có chuyện gì xảy ra. Cảm xúc của cô dường như đã đi vào một thế giới hỗn độn, không có bi thương, không có đau khổ. Khác với cơn đau xé lòng lúc biết tin chân Vân An bị thương, cô tê dại nhìn Vân Kính Thư ký tên, trong lòng lại chẳng hề gợn lên một chút sóng lớn nào.

 

Rất nhanh cô đã nhìn thấy một người được đẩy ra từ phòng chăm sóc đặc biệt, cùng được đẩy ra còn có các thiết bị máy móc. Máy móc kêu tít tít, Vân An nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, ống dẫn cắm trên người nàng, bị bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình che đi. Trên mặt Vân An không có chút huyết sắc nào, cả người không giống như từ phòng chăm sóc đặc biệt ra, mà như thể được đẩy ra từ nhà xác. Tần Tranh đứng chết lặng ở đó. Y tá đẩy giường bệnh đi ngang qua Tần Tranh, lúc sắp lướt qua người cô, tay của Vân An rủ xuống, mu bàn tay lướt qua mu bàn tay của Tần Tranh.

 

Tần Tranh không nhìn Vân An, mà lại nhìn mu bàn tay của mình.

 

Cô cảm thấy rất lạnh.

 

---

 

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.