Lạnh quá.
Lạnh ơi là lạnh.
Lạnh tới thấu xương. Vân Kính Thư muốn đi theo vào phòng phẫu thuật, liếc thấy Tần Tranh vẫn còn sững sờ tại chỗ, cô gọi: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh hoàn hồn, Vân Kính Thư nói: "Em có qua đó không?"
Tần Tranh nhìn Vân Kính Thư, giống như ra-đa nhận tín hiệu, chậm mất nửa nhịp. Một lúc sau, Tần Tranh mới nói: "Cùng qua đó đi ạ."
Tần Tranh đi bên cạnh cô.
Khóe mắt Vân Kính Thư lướt qua góc nghiêng của Tần Tranh. Tần Tranh nhìn về phía trước, ánh mắt trong veo và sáng ngời, vẻ mặt vô cùng bình thản, không biết đang nghĩ gì. Vân Kính Thư đã nghĩ rằng khoảnh khắc họ gặp nhau, Tần Tranh sẽ chất vấn cô chăm sóc Vân An kiểu gì, hoặc hỏi thăm bệnh tình của Vân An, nhưng Tần Tranh không nói một lời nào.
Họ đi qua hành lang dài, nhìn Vân An được đẩy vào phòng phẫu thuật. Tần Tranh đứng tại chỗ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, Vân Kính Thư đứng bên cạnh an ủi: "Vân An sẽ không sao đâu."
Đây là lần đầu tiên Vân Kính Thư không có chút tự tin nào vào lời mình nói ra.
Tần Tranh đột ngột hỏi: "Sao cậu ấy lại bị thương vậy chị?"
Vân Kính Thư sững người một giây, giải thích: "Em ấy..."
"Cậu ấy bị đâm sao ạ?" Tần Tranh quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt tĩnh lặng của em có hình ảnh phản chiếu của cô. Tần Tranh nói: "Trên đường đến đây, bác tài xế nói hôm qua trong thành phố có một vụ hành hung ác ý, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914050/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.