Chương 156: Sủi cảo Tần Tranh mơ một giấc mơ thật dài, thế nhưng lúc tỉnh dậy, cô lại không nhớ nổi chuyện trong mơ. Cô mở mắt, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, chóp mũi toàn là mùi thuốc khử trùng hăng hắc, xộc lên não. Tần Tranh cau mày, định ngồi dậy, nhưng toàn thân đau đớn như thể bị xe ủi đất cán qua. Xương cốt cô đau như được tái tạo lại, cổ họng thì lại càng tệ hơn. Cô đưa tay bóp nhẹ cổ họng, nghe thấy giọng nói bên cạnh: "Tranh Tranh?" Cô quay đầu, người vốn đang nằm trên sô pha đã bật người dậy, bước đến bên cô. Vân Kính Thư nói: "Bây giờ em thấy sao rồi?" Tần Tranh nói: "Em đau họng." Vân Kính Thư nói: "Uống chút nước ấm trước đi." Tần Tranh nhận lấy ly nước chị đưa tới, nhấp một ngụm, cổ họng lập tức dịu đi, không còn đau như vậy nữa. Vân Kính Thư nói: "Hồi chiều em bị sốt." "Sốt?" Tần Tranh muốn cười, cái cơ thể tệ hại của cô đây, hở một tí là sốt. Nhớ lại thì việc đầu tiên cô làm khi trở về chính là bị sốt, sau này nếu chết, không chừng cũng là chết vì sốt. Cô thật biết cách suy diễn. Tần Tranh hoàn hồn. Vân Kính Thư muốn sờ trán cô, bàn tay chị giơ lên rồi nhưng lại không đặt xuống. Tần Tranh tự sờ trán mình, nói: "Dạ không sốt." "Chắc là hết rồi." Vân Kính Thư thấy sắc mặt Tần Tranh không còn ửng đỏ, không có chút dấu hiệu nào của cơn sốt buổi chiều. Lúc ca phẫu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914051/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.