Chương 159: Sớm ngày Vân An không tin, làm sao nàng có thể tin được chứ, Tranh Tranh thích nàng, nhớ nàng, đang đợi nàng trở về, cô sẽ không nói lời chia tay đâu. Vân An ném điện thoại lên gối, không hề nghĩ ngợi mà chuẩn bị đứng dậy, dọa cho Vân Kính Thư đang trông chừng bên cạnh giật nảy mình. Sắc mặt Vân Kính Thư đột ngột thay đổi, chị lập tức đè vai nàng, ấn nàng trở lại giường bệnh. Vân An nói: "Chị, chị buông em ra." Vân Kính Thư không biết từ đâu mà sức Vân An lại lớn đến vậy, cô suýt nữa không đè nổi Vân An, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hai tay ghì chặt vai em, người gồng cứng. Vân An cũng dùng hai tay chống người định ngồi dậy, giống như một con cá sắp chết cấp bách muốn quay về với nước. Vân An đang ra sức giãy giụa thì Vân Kính Thư quát nàng: "Em điên rồi à!" Vân An cũng nổi giận: "Chị buông em ra!" Nàng vừa nói liền ho khan một tiếng, dây thần kinh căng cứng đứt đoạn, cơn đau dữ dội và sự thôi thúc muốn ngồi dậy chồng chất trong linh hồn. Nàng chống người, nói: "Chị, em xin chị, chị buông em ra đi." Nàng không còn vẻ cứng rắn như vừa rồi, giọng nói mềm nhũn, nhưng cơ thể lại không hề thả lỏng. Vân Kính Thư chắc chắn rằng, chỉ cần cô buông tay, Vân An sẽ lập tức ngồi dậy. Nếu vậy thì vết thương trên người Vân An, vết thương trong cơ thể Vân An... Vân Kính Thư không dám nghĩ tới. Cô nghiến răng: "Em muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914054/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.