Sớm ngày bình phục.
Bốn chữ dịu dàng này kết hợp, lại như lưỡi dao sắc bén cắt đứt sự ràng buộc giữa hai người. Vân An đặt điện thoại xuống, nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên gặp Tần Tranh. Nàng đứng dưới tán cây hòe già, Tần Tranh đạp xe, lướt qua trước mặt nàng như một cơn gió. Gió thổi tung mái tóc và vạt áo của Tần Tranh, khung cảnh ấy đẹp như tranh vẽ, khắc sâu vào trong tim nàng. Vân An nhớ cơn gió ngày hôm đó, cái cây ngày hôm đó, Tần Tranh của ngày hôm đó.
Vân An đỏ mắt. Vân Kính Thư đang quay lưng về phía Vân An, cô vừa định quay đầu lại thì nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ từ phía sau, kiềm nén mà đứt quãng. Vân An muốn kéo chăn qua nhưng lại động đến vết thương, nhất thời không biết là vết thương đau, hay là trái tim còn đau hơn.
Vân Kính Thư đứng thẳng tắp, lắng nghe động tĩnh phía sau, khẽ gọi: "An An."
Vân An nhắm mắt, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mi, nàng muốn lau đi, nhưng vừa rồi đã động đến vết thương, bây giờ giơ tay cũng thấy khó nhọc, toàn thân không có chút sức lực nào. Nàng không muốn mình thảm hại như vậy, thế nhưng đến cả sức để chỉnh đốn lại bản thân, nàng cũng không còn nữa.
Vân Kính Thư quay đầu lại, nhìn góc nghiêng của Vân An, thấy hai mắt em đỏ hoe, phần gối bên dưới gò má đã ướt đẫm. Cô nói Vân An hay khóc, nhưng đó là chuyện hồi nhỏ. Sau khi lớn lên, Vân An đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914055/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.