Chương 161: Nhớ cậu ấy
Tần Tranh đến Thượng Kinh vào đầu tháng 8. Lúc cô nói với Tần Quế Lan là mình sẽ qua đó trước, Tần Quế Lan cũng không nói là không được, bà chỉ thu dọn vali cho cô rồi nói: "Đến nơi thì gọi điện cho mẹ."
Tần Tranh ôm lấy bà, nói: "Mẹ, mẹ không lo cho con chút nào sao ạ?"
"Lo chứ." Tần Quế Lan nói: "Nhưng không phải con nói bên đó có bạn con ở đó sao?"
"Dạ, là Diệp Dư." Tần Tranh nói: "Mẹ cũng từng gặp rồi, là cô bạn đã đến nhà mình ở một đêm ấy ạ."
Tần Quế Lan gật đầu: "Mẹ biết, mẹ nghe nói con bé giờ đi hát rồi."
"Dạ, lần này con đi sớm là để cổ vũ cho cậu ấy!" Tần Tranh nói xong liền ôm cổ bà, nói: "Mẹ, con sẽ nhớ mẹ lắm."
Tần Quế Lan cười bất đắc dĩ: "Còn nhớ mẹ nữa à, sang đấy rồi là mải chơi quên trời quên đất luôn cho xem."
Tần Tranh ôm càng chặt hơn: "Sao lại thế được chứ, con sẽ gọi cho mẹ mỗi ngày luôn."
Tần Quế Lan kéo tay cô xuống: "Mẹ phát phiền vì con rồi đây."
Miệng bà nói phiền, nhưng vẫn sắp xếp hành lý đầy đủ cho Tần Tranh. Tần Tranh mang theo hai cái túi, còn rất nhiều đồ đạc Tần Quế Lan nói đợi đến ngày khai giảng, bà sẽ đích thân mang qua hoặc gửi qua cho cô. Tần Tranh hôn Tần Quế Lan một cái chụt, nói: "Mẹ, tối nay chúng ta ngủ chung nha mẹ."
Tần Quế Lan chê cô phiền, đuổi cô về phòng của mình.
Tần Tranh nằm trên giường, lắng nghe động tĩnh ở nhà bên cạnh. Có một đôi vợ chồng trẻ mới chuyển đến, dắt theo một bé gái vừa mới vào mẫu giáo. Lúc chào người khác, giọng cô bé ngọt ngào vô cùng. Mẹ cô bé nói: "Con nhìn chị này đi, thi đỗ vào trường đại học tốt nhất đấy, sau này con cũng phải học tập chị nhé."
Cô bé gật đầu một cách chắc nịch, dúi cho cô một cây kẹo m*t.
Tần Tranh lấy cây kẹo m*t từ trên tủ đầu giường, bóc vỏ, ngậm trong miệng.
Không ngọt lắm.
Cô nhai xong mới đi ngủ, trong đêm, cô bị tin nhắn của Khương Nhược Ninh làm cho tỉnh giấc mấy lần, dứt khoát bật luôn chế độ im lặng. Ngày hôm sau nếu không phải Tần Quế Lan gõ cửa gọi cô, chắc cô đã ngủ quên mất rồi. Tần Tranh tức tốc dậy rửa mặt thay quần áo, ăn bữa sáng mà Tần Quế Lan đã chuẩn bị sẵn cho mình, lắng nghe những lời dặn dò quen thuộc. Trước khi rời nhà, Tần Quế Lan vẫn không yên tâm: "Hay mẹ đưa con ra sân bay nhé?"
Tần Tranh nói: "Dạ không cần đâu mẹ, mẹ vì con mà lỡ bao nhiêu việc rồi, con tự đi được mà."
Tần Quế Lan đành nhờ một người bạn đưa Tần Tranh ra sân bay.
Tần Tranh ngồi trong sân bay, lúc soát vé, cô nghe thấy loa phát thanh đang thông báo, mời hành khách đi Trường Hồ đến cửa lên máy bay. Cô ngẩn ngơ một lúc lâu, người phía sau huých cô: "Cô gái ơi?"
Tần Tranh hoàn hồn, nói với người phía sau: "Xin lỗi ạ."
Cô bước về phía trước.
Sau khi thuận lợi lên máy bay, cô gửi tin nhắn cho Diệp Dư, Diệp Dư cũng nói rằng một lát nữa sẽ đến sân bay.
Tần Tranh:【Không cần đến sớm vậy đâu.】
Diệp Dư:【Lâu lắm rồi không gặp cậu, mình muốn gặp cậu sớm một chút.】
Tần Tranh ngẫm lại, đúng là đã lâu rồi.
Cô gửi cho Diệp Dư một sticker mặt cười.
Chuyến bay đến Thượng Kinh lúc 11 giờ sáng. Mức độ quen thuộc của Tần Tranh với sân bay này không thua gì quê nhà. Cô vừa xuống máy bay, mới ra khỏi cửa lớn thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo: "Tần Tranh!"
Diệp Dư mặc một chiếc váy dài màu be, tóc dài bay phấp phới, cô ấy trang điểm, đeo một đôi bông tai ngọc trai, nghiêng đầu nhìn cô.
Giờ phút này, cô ấy không còn chút chật vật như ở Lâm Bình, mà giống một người sinh ra và lớn lên ở Thượng Kinh hơn.
Kim Mạn đã chăm sóc cô ấy rất tốt.
Tần Tranh vẫy tay với cô ấy: "Diệp Dư!"
Diệp Dư lao tới, cho cô một cái ôm thật chặt, cuối cùng đỏ mắt nói: "Cuối cùng cũng đợi được cậu đến rồi, mình nhớ mấy cậu lắm."
Tần Tranh nói: "Vốn dĩ Nhược Ninh còn định đến cùng mình, nhưng cậu ấy và Thời Tuế đã hẹn nhau đi du lịch rồi."
Lời Tần Tranh nói tựa như những mũi kim nhỏ li ti, đâm vào tim Diệp Dư. Dù cho Diệp Dư đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn không tránh khỏi đau nhói. Chỉ là để Tần Tranh không nhận ra, cô cúi đầu, nói: "Không sao, dù gì thì nửa tháng nữa là gặp được họ rồi."
Tần Tranh nói: "Ừm, còn nửa tháng nữa. Cậu ấy nói đợi cậu vào vòng trong, nhất định sẽ đến cổ vũ cho cậu."
Diệp Dư mỉm cười.
Diệp Dư xách vali của Tần Tranh, Tần Tranh nói: "Để mình tự xách."
"Không sao đâu." Diệp Dư giành lấy vali và túi của Tần Tranh, nói: "Xe ở ngay bên ngoài, chị Mạn sợ chúng ta không biết đường nên cho mình dùng xe của công ty."
Tần Tranh gật đầu, theo Diệp Dư lên xe. Cô thấy Diệp Dư chào hỏi tài xế, hai người nói qua nói lại, trò chuyện rất vui vẻ. Tần Tranh nhìn góc nghiêng của Diệp Dư một lúc lâu, Diệp Dư ngại ngùng: "Tranh Tranh, sao cậu nhìn mình vậy?"
Tần Tranh nói: "Cậu thật sự khác với trước đây."
Diệp Dư ngẩn ra một chút: "Là không..."
"Là rất tốt." Tần Tranh ngắt lời cô ấy. Diệp Dư cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có chút không tự tin. Một câu nói của Tần Tranh làm Diệp Dư vui ra mặt. Diệp Dư hỏi cô: "Bây giờ cậu có đói không?"
Tần Tranh nói: "Vẫn chưa đói lắm."
Diệp Dư nói: "Vậy chúng ta để hành lý ở chỗ mình trước, sau đó đi ăn."
Tần Tranh gật đầu, được Diệp Dư sắp xếp đâu ra đấy. Diệp Dư ở trong một căn hộ studio, đây là lần đầu tiên Tần Tranh vào nhà cô ấy, được bài trí rất ấm cúng. Diệp Dư nói: "Có phòng cho khách, nếu buổi tối cậu sợ, mình cũng có thể ngủ cùng cậu."
"Không sao đâu." Tần Tranh đặt hành lý vào phòng khách. Căn nhà này là Kim Mạn thuê cho Diệp Dư, ở ngay gần Học viện Âm nhạc. Lần này điểm cơ bản của Diệp Dư không tệ, vào Học viện Âm nhạc Thượng Kinh không thành vấn đề, chỉ là chi phí lớn. Tần Tranh hỏi Diệp Dư: "Chị Mạn nói buổi biểu diễn đầu tiên của cậu không được lý tưởng lắm hả?"
Diệp Dư nói: "Ừm, cũng có một chút."
Diệp Dư còn chưa trụ trên bảng xếp hạng người mới được bao lâu thì đã bị đẩy xuống. Tần Tranh vỗ vai cô ấy: "Không sao, bây giờ âm nhạc đang là thời đại của thần tiên đánh nhau [1] mà."
[1] Thần tiên đánh nhau: Một từ lóng trên mạng, ban đầu dùng để chỉ cuộc chiến giữa các vị thần trong thần thoại, hiện nay được sử dụng rộng rãi để mô tả sự cạnh tranh khốc liệt giữa các cá nhân hoặc tập thể ở trình độ cao, bao gồm các lĩnh vực như game, giải trí, thương mại. Trong văn cảnh này, ý nói thị trường âm nhạc có quá nhiều ca sĩ giỏi đang cạnh tranh với nhau.
Tần Tranh đã từng trải qua thời đại này nên biết một chút, nhưng cô tin tưởng Diệp Dư, dù cho có là thần tiên đánh nhau, cô ấy cũng có thể bộc lộ tài năng. Diệp Dư "phì" một tiếng cười khẽ: "Thật ra dạo trước mình bị chị Mạn mắng thê thảm."
Tần Tranh tò mò: "Sao vậy?"
"Bởi vì, không tự tin." Diệp Dư nhìn Tần Tranh, phảng phất như nhìn thấy chính mình thời còn ở trường, lúc huy hoàng nhất, sự tự tin đó không dưng lại trỗi dậy. Diệp Dư nghĩ đến lúc ở quán karaoke, ở trong lớp, ở tiệc cuối năm, dáng vẻ khi cô cất tiếng hát. Mỗi khi không tự tin muốn lùi bước, cô lại nghĩ đến Tần Tranh và Khương Nhược Ninh, và luôn có thể hội tụ được sức mạnh vô hạn.
Tần Tranh nói: "Diệp Dư, cậu đã xuất sắc hơn rất rất nhiều người rồi."
Diệp Dư bị Tần Tranh nói cho đỏ mặt, ngượng ngùng bảo: "Không nói nữa, chúng ta đi ăn thôi."
Tần Tranh đứng dậy, Diệp Dư nói: "Còn nhớ món lẩu cay tê lần trước chúng ta đến ăn không? Mình muốn dẫn cậu tới đó."
"Được thôi, vậy chúng ta đến Đại học Thượng Kinh sao?" Tần Tranh hỏi Diệp Dư, Diệp Dư gật đầu: "Vậy cậu có muốn tiện thể dạo quanh trường không?"
Tần Tranh nhắm mắt cũng biết đường đi trong trường, cô lắc đầu.
Diệp Dư cũng không để ý, Tần Tranh đi song song với Diệp Dư. Lần này hai người không dùng xe của công ty mà đi xe buýt. Năm đầu tiên đến Thượng Kinh, Tần Tranh thường xuyên đi xe buýt, cô dạo phố cùng bạn học, lang thang ngoài đường. Sau này cô cảm thấy quá phiền phức nên dần dần không ra ngoài nữa, rồi sau đó cô nhận việc làm thêm, có xe riêng đưa đón, càng ít đi xe buýt hơn.
Diệp Dư ngồi bên cạnh cô, mỗi khi đi qua một nơi nào đó, cô ấy lại nói với cô: "Ở đây có một cái tháp, cao ơi là cao, buổi tối có thể lên đó ngắm cảnh đêm. Lần trước chị Mạn dẫn mình đi rồi, đông người lắm."
Tần Tranh gật đầu.
Cô cũng từng đến đó với Khương Nhược Ninh. Hai người ở trên đó hóng gió lạnh nửa ngày trời, lúc về suýt nữa thì bị cảm.
Diệp Dư còn nói: "Bên kia có một tòa thành hoa hồng, trung tâm thương mại đó có rất rất nhiều hoa hồng, đủ các loại màu sắc, nghe nói còn có nhiều giống mới được lai tạo, đẹp lắm."
Tần Tranh cười, tâm trạng cũng vui vẻ hơn một chút. Cô nói: "Diệp Dư, cậu rất thích nơi này à?"
Diệp Dư bị lời Tần Tranh nói làm cho sững sờ, bèn gật đầu: "Mình rất thích nơi này."
Tần Tranh thấy vậy, hỏi: "Ba mẹ cậu, có liên lạc với cậu không?"
Diệp Dư im lặng vài giây, nói: "Có, nhưng lần nào chị Mạn cũng giúp mình chặn lại. Lần trước họ còn đến Thượng Kinh tìm mình, bị đuổi đi rồi, còn nói muốn gửi thư luật sư cho mình."
Tần Tranh nén một cục tức: "Đúng là không biết xấu hổ."
"Tranh Tranh, đừng giận." Diệp Dư đã xem nhẹ: "Đừng vì họ mà tức giận, không đáng đâu."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu cũng đừng giận."
Diệp Dư nói: "Mình đã sớm không còn giận nữa rồi."
Bởi vì Diệp Dư đã sớm coi như họ không tồn tại. Lúc rời khỏi Lâm Bình, cô đã quyết định, người nhà của cô chỉ có nhóm Tần Tranh và Khương Nhược Ninh, cô không cần những người nhà khác. Tần Tranh sợ cô buồn, bèn vỗ vai cô, cô cười với Tần Tranh. Sau khi xe đến trạm, Diệp Dư nói: "Đúng rồi, lát nữa ăn cơm xong, mình dẫn cậu đến một nơi cậu chắc chắn chưa từng đến."
Tần Tranh bị Diệp Dư khơi dậy lòng hiếu kỳ, ăn trưa xong lại bị Diệp Dư kéo lên xe buýt. Tần Tranh hỏi: "Đi đâu thế?"
Diệp Dư nói: "Đến nơi rồi cậu sẽ biết."
Tần Tranh đành chịu, chỉ có thể theo Diệp Dư chuyển xe. Họ đã chuyển bốn tuyến xe buýt, ngồi khoảng một tiếng rưỡi, lại đi bộ chừng mười phút. Diệp Dư chỉ vào tấm biển hiệu chữ vàng phía trước, nói: "Ta đa! Đến rồi!"
Tần Tranh nhìn kỹ, là trường Đại học Chính trị và Pháp luật Thượng Kinh.
Cô không hiểu: "Đến đây làm gì?"
Diệp Dư thấy cô khó hiểu, thì còn khó hiểu hơn cả cô: "Đây không phải là trường đại học của Vân An sao?"
Tần Tranh hơi ngẩn ra: "Không phải cậu ấy vào Đại học Công an à?"
Diệp Dư kinh ngạc: "Đâu có, tối qua cậu ấy nói với mình, trường cậu ấy muốn vào là trường này. Mình tưởng mấy cậu đã bàn xong rồi, nên mới muốn dẫn cậu đi biết đường một lần, tối qua mình còn xem cả hướng dẫn đường đi nữa." Diệp Dư nói năng lắp bắp: "Xin lỗi Tranh Tranh, mình không biết các cậu chưa bàn bạc với nhau, có phải mình đã tự làm chủ không? Mình..."
Tần Tranh thấy dáng vẻ hoảng hốt của Diệp Dư thì mới nhận ra mình vừa rồi có phần quá nghiêm túc, cô cười gượng: "Không sao, cảm ơn cậu, biết đường một lần cũng tốt."
Chỉ là cô không biết Vân An sẽ chọn trường đại học này, càng không biết nàng cũng sẽ đến Thượng Kinh.
Diệp Dư c*n m** d***: "Mấy cậu không bàn bạc với nhau à?"
Diệp Dư hỏi một cách do dự.
Tần Tranh nói: "Cũng không hẳn, dù sao cũng là trường đại học cậu ấy muốn vào, vẫn phải là cậu ấy thích."
Diệp Dư: "À."
Không khí có chút ngượng ngùng.
Tần Tranh xoa dịu bầu không khí: "Hai cậu, tối qua có nói chuyện sao?"
Diệp Dư nói: "Ừm, nói chuyện một lát." Cô ấy lại vội vàng giải thích: "Bọn mình không nói gì nhiều đâu, toàn là nói về cậu thôi."
Tim Tần Tranh "lộp bộp" một tiếng, như mặt nước gợn sóng lan ra, cả trái tim cứ thế chao đảo. Cô hỏi Diệp Dư: "Nói gì về mình?"
Diệp Dư nói: "Cậu ấy biết cậu đến Thượng Kinh tìm mình, rất vui, sau đó nói hy vọng mình có thể chăm sóc cậu thật tốt. Cậu ấy nói cậu thích đồ lạnh, gần đây sức khỏe không tốt lắm, nên không được bật nhiệt độ điều hòa quá thấp, cũng không được uống quá nhiều đồ uống lạnh, phải ăn cơm đúng giờ, không được ngủ quá muộn. Nếu mình đi tập thể dục thì tốt nhất cũng lôi cậu đi cùng."
Tần Tranh nghe cô ấy nói, khoảnh khắc này, dường như cô đang nghe Vân An càm ràm bên tai mình.
Tranh Tranh, cái này cậu phải ăn ít một chút, lạnh lắm, dạ dày cậu không tốt.
Tranh Tranh, uống nhiều canh một chút, bổ sung canxi.
Tranh Tranh...
Tần Tranh trấn tĩnh lại, cô nhìn con đường phía trước, nghe thấy phản ứng chậm nửa nhịp của Diệp Dư: "Sao cậu ấy nói cứ như thể, mấy cậu không thường xuyên gặp nhau vậy?"
"Ừm." Tần Tranh nói: "Học kỳ hai lớp 12, cậu ấy chuyển về trường ở quê rồi."
Diệp Dư ngày thường bận rộn, biết chuyện của Vân An một cách nửa vời, nghe Tần Tranh giải thích thì gật đầu: "Hèn gì, nhưng cậu ấy thật sự rất lo cho cậu đó."
Diệp Dư hỏi Tần Tranh: "Khi nào Vân An đến Thượng Kinh vậy?"
Tần Tranh nói: "Vẫn chưa biết nữa."
Diệp Dư nói: "Không sao, tụi mình đợi cậu ấy qua."
Nói xong, Diệp Dư nhìn Tần Tranh, mỉm cười: "Tranh Tranh, chắc hẳn cậu rất nhớ cậu ấy nhỉ?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Diệp Dư, nhắc đến mình nhiều vào [đáng thương]
Diệp Dư:...
---
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.