Chương 164: Phía sau
Tần Tranh đang đi bình thường thì đột nhiên dừng lại, đứng yên tại chỗ. Một lát sau, cô quay đầu, phía sau là một cặp tình nhân trẻ tuổi, cô gái vừa ăn kem vừa nói chuyện với bạn trai, cả hai đều cười rất ngọt ngào. Ngoài ra còn có một gia đình ba người, đứa bé đang ngồi trên xe tập đi, người phụ nữ thì mệt mỏi gọi con về nhà ngủ. Diệp Dư thấy cô quay đầu nhìn hồi lâu, không khỏi hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì." Tần Tranh cúi đầu, cô hỏi Diệp Dư: "Dạo này cậu có nói chuyện với Vân An không?"
Diệp Dư nói: "Thỉnh thoảng cũng có nhắn vài tin." Mãi sau Diệp Dư mới nhận ra: "Cậu không nói chuyện với cậu ấy sao?"
Diệp Dư còn tưởng rằng thời gian qua, hai người đã làm hòa rồi.
Tần Tranh cúi đầu: "Không nói chuyện nhiều lắm." Cô hỏi Diệp Dư: "Cậu ấy vẫn còn ở quê à?"
Diệp Dư gật đầu: "Chắc vậy, mình cũng không hỏi nhiều."
Tần Tranh khẽ "Ừm" một tiếng. Diệp Dư liếc nhìn sắc mặt cô, trong lòng thấp thỏm không yên. Hai người này lạ thật, Tần Tranh thì quan tâm Vân An còn ở quê hay không, Vân An thì quan tâm Tần Tranh ăn có ngon, ngủ có yên hay không. Rõ ràng là rất lo lắng cho đối phương, nhưng ngoài miệng thì lại vô cùng cứng rắn.
Có lẽ phải đợi Vân An từ quê trở về mới cạy được miệng Tần Tranh.
Mấy người đang yêu ít nhiều gì cũng có cái tính hơi khó chiều, tuy Diệp Dư chưa từng yêu đương, nhưng xem nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình như vậy, cô cũng đã đúc kết được kinh nghiệm.
Sau khi về nhà, Tần Tranh ôm đồ ngủ đi tắm. Lúc bước ra, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước nhà Diệp Dư cũng có một cái cây, nhưng không phải cây hòe già, còn là cây gì thì Tần Tranh cũng không nhận ra. Diệp Dư ở tầng hai, mở cửa sổ ra là có thể chạm vào lá cây. Diệp Dư bảo cô không có việc gì thì đừng mở cửa sổ, sẽ có muỗi bay vào, tối ngủ không ngon. Có lần Tần Tranh không tin, mở cửa sổ ra, rồi phải đập muỗi cả đêm. Tần Tranh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới. Cô luôn cảm thấy có người đứng dưới gốc cây, nhưng thân cây to khỏe, nên trông lại giống như chỉ là cái bóng thôi.
"Tranh Tranh." Diệp Dư gọi cô, cô "Ơi" một tiếng rồi quay người đi vào phòng khách.
Vân An ở sau gốc cây cẩn thận nhìn lần nữa, Tần Tranh đã rời đi rồi. Nàng cứ ngẩng đầu mãi, cổ cũng mỏi nhừ, đứng thêm vài phút nữa mà vẫn không thấy Tần Tranh đâu, nàng mới quay về.
Nàng cũng rất quen thuộc với Thượng Kinh, thậm chí còn quen thuộc hơn cả Lâm Bình.
Chỉ là khu vực Học viện Âm nhạc này thì nàng ít khi đến.
Học viện Âm nhạc và Đại học Thượng Kinh cách nhau gần mười phút đi xe, không xa lắm, đến lúc đó Tần Tranh muốn tìm Diệp Dư cũng tiện.
Vân An vừa đi về vừa theo thói quen quan sát. Gần đây có khá nhiều cơ sở giải trí, chỉ riêng trung tâm thương mại lớn đã có ba cái, các cửa hàng liên quan đến nhạc cụ thì nhiều vô số kể. Gần đó còn có một quảng trường thể thao của Học viện Âm nhạc, bình thường dùng để tổ chức sự kiện, thỉnh thoảng cũng cho các nghệ sĩ thuê làm sân khấu concert. Vòng tuyển chọn của chương trình lần này được tổ chức tại quảng trường thể thao này. Vòng một và vòng hai được phát sóng trực tiếp, là sân khấu ngoài trời, cũng có khán giả đứng xem ở dưới. Vân An đã xem vòng một, khu vực khán giả toàn là người, vừa đông vừa lộn xộn.
Thật ra nàng không thích những nơi quá đông người, nhưng lần này, Tần Tranh cũng ở đó.
Nàng có thể nhìn thấy Tần Tranh.
Vòng tuyển chọn thứ hai diễn ra vào thứ bảy. Kỳ nghỉ hè thì không phân biệt cuối tuần, nhưng dân công sở thì có. Lần này, số người đến xem náo nhiệt rõ ràng đông hơn vòng đầu rất nhiều. Tần Tranh và Diệp Dư vào hậu trường, thấy rất nhiều người đang thay đồ, trang điểm và chuẩn bị lên sân khấu. Diệp Dư đã thay đồ sẵn ở nhà, đến hậu trường thì được Tần Tranh dặm lại lớp trang điểm đơn giản. Số người tham gia vòng hai đã bị loại đi một nửa, nhưng vẫn còn khá đông. Diệp Dư mang số báo danh 103, cô đến chưa được bao lâu thì đã đến lượt. Kim Mạn không tiện đưa cô đến thẳng đây nên đã nhờ Tần Tranh.
Tần Tranh đứng ở hậu trường, gật đầu với cô: "Lát nữa mình sẽ ra khu khán giả, nếu cậu sợ thì cứ nhìn mình."
Lần đầu tiên, Kim Mạn là người đưa cô đến, nhưng Kim Mạn đi rất nhanh, sau đó cô một mình đi từ hậu trường ra sân khấu. Vừa cất giọng quả thật có hơi sợ, nhưng sau khi tìm được cảm giác thì cũng không còn gò bó nữa. Khương Nhược Ninh nói lúc xem livestream, thấy cô dường như hoàn toàn khác với trước đây, tự tin và phóng khoáng hơn.
Cô nói với Tần Tranh: "Chỉ cần nghĩ đến các cậu là mình không còn sợ nữa."
Tần Tranh ôm cô một cái: "Cố lên."
Tim Tần Tranh đập thình thịch: "Mình còn căng thẳng hơn cả cậu nữa."
Diệp Dư khẽ cười.
Bản thân Tần Tranh cũng là người đã từng bước trên vô số sàn catwalk, nhưng giờ phút này, cô thật sự có chút hồi hộp. Bài hát Diệp Dư chọn là một bản tình ca kinh điển về tình đơn phương, tên là "Em Và Người Em Thích".
Đây là ca khúc chủ đề của một bộ phim học đường rất nổi tiếng, kể về tâm trạng của một cô gái yêu thầm nhưng không thành. Khoảnh khắc nhìn thấy người mình thích xuất hiện, thế giới bỗng trở nên tươi sáng, vì vậy giai điệu tổng thể không hề u ám mà rất nhẹ nhàng, trong sự ngọt ngào mang theo một nỗi buồn man mác. Dù kết quả không như ý, nhưng quá trình vẫn ngọt ngào và chua xót.
Bài hát này cũng vô số lần được mệnh danh là ca khúc tỏ tình, nghe nói nếu hát bài này cho người mình thích thì người đó sẽ hiểu được ý nghĩa của nó, vì vậy bài hát này có sức ảnh hưởng khá lớn. Đương nhiên, độ phổ biến của bài hát này cũng rộng, Diệp Dư chọn bài này là một thử thách rất lớn.
Cô đã luyện tập mấy ngày rồi.
Tần Tranh giơ ngón tay cái lên với cô, Diệp Dư cúi đầu cười. Giây phút này, dường như bản thân cô được quay trở lại trường, quay trở lại lớp, quay về chỗ ngồi của mình. Cô chỉ cần quay đầu là có thể thấy dáng vẻ Khương Nhược Ninh đang giơ ngón tay cái lên với cô.
Diệp Dư rất bình tĩnh.
Tần Tranh đứng ở khu khán giả, nhìn Diệp Dư chậm rãi bước ra giữa sân khấu, cầm micro. Xung quanh không hoàn toàn yên tĩnh, vẫn còn những tiếng nói chuyện rất nhỏ. Tần Tranh đi vào trong đám đông, những người xung quanh cô đều ngoái nhìn, có hai người đàn ông đưa mắt ra hiệu cho nhau, người này đẩy người kia, trong ánh mắt đầy ý bảo đối phương đến xin thông tin liên lạc. Ánh mắt Tần Tranh vẫn luôn nhìn Diệp Dư trên sân khấu, không để ý đến họ.
Trong đám đông phía sau cô, ngẩng đầu lên, Vân An cũng đang nhìn cô không chớp mắt.
Vân An đeo khẩu trang, hôm nay còn đội thêm mũ. Trời nóng, ở khu khán giả có không ít người đội mũ lưỡi trai và mũ chống nắng, nên trông nàng cũng không quá lạc lõng. Nàng đã thay quần áo, nhưng vẫn là quần dài và áo dài tay. Khoảng thời gian nằm viện, thân hình nàng càng gầy gò hơn, mái tóc dài được giấu trong mũ, cả người trông thanh tú thoát tục. Dù cả khuôn mặt được che kín mít, nhưng cũng không thể che đi khí chất của nàng. Thỉnh thoảng có vài người đàn ông và phụ nữ liếc nhìn nàng, còn nhỏ giọng bàn tán: "Ai thế nhỉ?"
"Có phải minh tinh không?"
"Nhìn cô ấy che chắn kín mít thế này, chắc là vậy rồi."
Ánh mắt Vân An vẫn luôn dõi theo Tần Tranh ở phía trước không xa. Thấy cô vẫy tay với Diệp Dư trên sân khấu, đôi mắt nàng cũng trở nên dịu dàng, khẽ mỉm cười.
Diệp Dư hít sâu, nắm chặt micro. Năm vị giám khảo ngồi trên sân khấu ra hiệu cho cô bắt đầu. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, cất giọng theo tiếng nhạc.
Giọng hát từ từ vang lên như cơn gió mùa hạ, thổi tan đi sự ngột ngạt và ồn ào của khu khán giả. Xung quanh Tần Tranh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn giọng hát của Diệp Dư văng vẳng bên tai. Tần Tranh nghe giai điệu và lời ca mà Diệp Dư thủ thỉ kể, trong phút chốc bị kéo về thời còn đi học, khi cô cùng bạn bè nói chuyện phiếm, đùa giỡn; cùng Khương Nhược Ninh cãi nhau; cùng Diệp Dư chống lại ba mẹ cô ấy; cùng Thời Tuế đi tham gia thi đấu.
Và cùng Vân An, yêu nhau.
Những ký ức sâu thẳm nhất cuồn cuộn ập về phía cô. Trước mắt Tần Tranh là từng khung cảnh, từng hình ảnh, vui có, không vui cũng có.
Tựa như mây khói thoáng qua.
Lại tựa như.
Phù du sớm nở tối tàn.
Một cô gái bên cạnh đưa cho cô một tờ khăn giấy. Tần Tranh hoàn hồn, khẽ nói: "Cảm ơn."
"Hay lắm đúng không?" Cô gái nói: "Em nói cho chị nghe, trong cuộc thi lần này, ca sĩ em thích nhất chính là cô ấy đó."
Tần Tranh nghe vậy bèn cười khẽ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, không ngờ bên cạnh cô lại là một 'fan' của Diệp Dư. Cô nhỏ giọng: "Thật sao?"
"Đương nhiên rồi." Cô gái tuổi không lớn, nhưng nói chuyện rất chững chạc: "Cái chất giọng trời ban này, cái cao độ này, cái cảm xúc dạt dào này, đúng là được trời đãi cơm ăn mà. Em không nghe nhầm đâu, chỉ cần cô ấy có thể tiếp tục duy trì trình độ này, giành được chức quán quân của cuộc thi này là chuyện dư sức."
Tần Tranh muốn cười nhưng cố nhịn, cô nói: "Em rất am hiểu âm nhạc à?"
"Chỉ là chút kiến thức sơ sài thôi." Chu Nguyệt Thanh khiêm tốn, nói xong lại tiếc nuối nhìn Diệp Dư: "Giá mà cô ấy chưa ký hợp đồng với người quản lý thì tốt biết mấy."
Tần Tranh tò mò: "Người quản lý của cô ấy không tốt sao?"
"Cũng không hẳn." Chu Nguyệt Thanh nói: "Chỉ là em muốn cướp cô ấy về công ty nhà em."
Trong lời nói của Chu Nguyệt Thanh tràn đầy sự khao khát nhân tài. Tần Tranh nhớ lại, Diệp Dư từng nói với cô, tuy ca khúc đầu tay không đạt được thành tích quá rực rỡ, nhưng có không ít công ty quản lý muốn ký hợp đồng với cô ấy, nhiều người còn muốn mua lại cô ấy từ tay Kim Mạn với giá cao, nhưng Kim Mạn không thèm để ý.
Xem ra người trước mắt chính là một trong số đó.
Nhưng cô gái này mới bao nhiêu tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba chưa?
Là người quản lý ư? Trông cũng không giống.
Tần Tranh ngờ vực.
Vân An đứng sau lưng Tần Tranh. Diệp Dư đã kết thúc phần thi của mình, với số điểm cao nhất từ đầu chương trình đến giờ là 99.8, hoàn toàn không có vấn đề gì với việc đi tiếp. Ca sĩ tiếp theo đã lên sân khấu, mà Tần Tranh vẫn còn trò chuyện với cô gái bên cạnh. Không biết hai người nói gì mà Tần Tranh cứ nheo mắt cười. Bàn tay Vân An đang đút trong túi bất giác siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà nàng cũng không có cảm giác đau, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước. Lúc Tần Tranh quay đầu, nàng vừa hay nhìn thấy góc nghiêng đang cười tươi như hoa của Tần Tranh.
Thì ra sau khi chia tay, cô vẫn có thể vui vẻ như vậy.
Trong lòng Vân An dâng lên một cảm xúc phức tạp vừa chua vừa chát, như một con rắn độc, gặm nhấm tâm can, khiến tâm trạng nàng trở nên u uất và phiền muộn. Không chịu nổi khi nhìn thấy Tần Tranh cười vui vẻ như vậy với bất kỳ ai, Vân An liếc mắt đi nơi khác, kéo vành mũ xuống thấp, quay người rời đi.
Tần Tranh nói chuyện với Chu Nguyệt Thanh thêm vài câu thì nhận được tin nhắn của Diệp Dư. Cô liếc nhìn màn hình, nói: "Xin lỗi nhé, bạn chị tìm chị rồi."
Chu Nguyệt Thanh không để ý, vẫy tay: "Tạm biệt chị."
Tần Tranh cười đáp lại: "Tạm biệt."
Cô rời khỏi khu khán giả, đi đến hậu trường. Vẫn có các ca sĩ lần lượt đi ra sân khấu, Tần Tranh len qua đám đông, đột nhiên nghe thấy: "Cô ơi."
Cô tưởng là gọi người khác, cho đến khi vai bị ai đó vỗ một cái. Tần Tranh quay đầu lại, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đang cười rạng rỡ: "Cô ơi, cô cũng là ca sĩ à?"
Tần Tranh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không phải."
"Không phải cũng không sao, cô có hứng thú đóng phim không?" Người phụ nữ không nản lòng mà tiếp tục cố gắng. Tần Tranh khựng lại một chút, sau đó nói: "Xin lỗi."
Người phụ nữ nghe vậy bèn cười: "Không sao, nếu cô muốn đóng phim, thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Đối diện với ánh mắt lấp lánh của người phụ nữ, Tần Tranh nhận lấy danh thiếp trong tay cô ấy, rồi cười gượng. Cô gật đầu, sau đó đi lướt qua người phụ nữ để đến bên cạnh Diệp Dư. Diệp Dư: "Oa, Tranh Tranh, cậu có biết vừa rồi là ai không?"
Tần Tranh không biết, lắc đầu.
Diệp Dư nói: "Đạo diễn Tiết, chính là đạo diễn bộ phim 'Cô Giáo Và Những Ngôi Sao' đó."
Tần Tranh đã nhớ ra, trước đây cô Chu còn cho họ xem bộ phim này. Tần Tranh nói: "Là cô ấy à."
"Đúng vậy, lần này cô ấy định quay một bộ phim thần tượng học đường, nghe nói đã ngồi đây nửa tháng rồi. Không ít người đến hậu trường tự tiến cử mà cô ấy đều không hài lòng, vừa rồi cô ấy lại đưa danh thiếp cho cậu, xem ra cô ấy rất hài lòng với cậu đó."
Tần Tranh lắc lắc tấm danh thiếp trong tay.
Đóng phim ư?
Cô chưa từng nghĩ đến.
Tần Tranh nhét danh thiếp vào túi, thấy Diệp Dư vẫn đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, cô tò mò: "Cậu nhìn gì vậy?"
Diệp Dư nghi hoặc: "Vân An không đến cùng cậu à?"
Tần Tranh ngẩn người: "Vân An?"
Diệp Dư gật đầu: "Vừa rồi mình hát, không phải cậu ấy đứng ngay phía sau cậu sao?"
Ngón tay Tần Tranh siết chặt quai túi, cơ thể cứng đờ, tim đập như con lắc mất kiểm soát, từng nhịp, từng nhịp va đập dữ dội. Cô im lặng quay đầu lại, phía sau là dòng người qua lại, không có bóng hình cô quen thuộc.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Diệp Dư, mời cậu ngồi bàn chính.
Khương Nhược Ninh: Không phải là mình sao? [liếc]
Tần Tranh: [liếc][liếc]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.