Chương 173: Tận trời mây Lâm Kinh Khước lại ngạc nhiên khi nghe Lâm Kinh Lạc nói: "Bạn sao ạ?" Cô chẳng mấy khi nghe Lâm Kinh Lạc nhắc đến bạn bè, những người ra vào nhà họ về cơ bản đều là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Nếu không phải thế, Lâm Kinh Khước cảm thấy với tính tình của Lâm Kinh Lạc, căn bản chị sẽ không kết bạn với ai. Dù sao thì ở bên cạnh Lâm Kinh Lạc bao nhiêu năm nay, cô chưa từng thấy chị thật lòng kết giao với người bạn nào, tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài, quen biết hời hợt. Đôi khi có người muốn kéo gần quan hệ với chị bằng cách ăn vài bữa cơm, nhưng lúc gặp mặt chị cũng chỉ gật đầu cười cho qua. Thế giới của Lâm Kinh Lạc rất khó bước vào, trên người chị có quá nhiều bí mật, sự hiểu biết của Lâm Kinh Khước về chị cũng chỉ là bề nổi. Giờ phút này nghe chị nhắc đến bạn bè, Lâm Kinh Khước tò mò: "Bạn nào vậy chị?" Lâm Kinh Lạc liếc nhìn cô, không trả lời câu hỏi này. Cô bĩu môi, không dám hỏi tiếp. Ngay sau đó xe tới, tài xế mở cửa xe cho các cô. Sau khi lên xe, tài xế đưa khăn giấy cho Lâm Kinh Lạc, chị lau tay qua loa rồi ném vào thùng rác. Lâm Kinh Khước biết chị không thích đến những nơi đông người ăn cơm, hôm nay nếu không phải vì sự kiện, bên ban tổ chức đã đặt phòng riêng mời khách dùng bữa thì Lâm Kinh Lạc đã chẳng tới. Tuy nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-ngu-suong/2914068/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.