🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Trong phòng có đầy đủ đồ sinh hoạt cơ bản, nếu nước khoáng không đủ thì cứ xuống tầng lấy, tối nay Tằng Chấn trực ở quầy lễ tân.” Bùi Sâm rất biết giữ khoảng cách, vẫn đứng yên ở cửa chứ không bước vào. Hắn dừng một lát rồi nói thêm: “Hoặc là tìm tôi cũng được.”

“Cảm ơn ông chủ Bùi, làm phiền anh rồi.” Trong phòng hơi ấm, Khương Thanh Diễn cởi áo khoác, chỉ còn mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi thoải mái. Vì không có máy sấy tóc nên tóc có hơi rối, mềm mại rủ xuống trán, trông cả người đều rất dịu dàng. Anh ngồi bên mép giường nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”

Bùi Sâm tự nhận mình là người thô kệch, Bùi Đoá Đoá trước khi ngủ hay nũng nịu, rửa mặt xong sẽ nói “ba ơi mai gặp lại”. Tăng Chấn với Mễ Hòa thì thẳng tính, thường chỉ nói “tôi lên trước đây”. Hai chữ kia, đặt trong sách hay phim thì không thấy gì kỳ lạ, nhưng suốt hơn ba mươi năm sống trên đời, Bùi Sâm chưa từng nghe ai chúc mình “ngủ ngon” trước khi đi ngủ cả.

Có rất nhiều lời thường ngày không nói, đến lúc muốn nói thì lại chẳng thể thốt nên lời, Bùi Sâm biết lúc này mình nên đáp lại một câu ngủ ngon, nhưng môi khẽ mấp máy rồi lại thôi, chỉ gật đầu: “Ngủ đi.”

Cửa phòng vốn chỉ khép hờ chứ chưa đóng hẳn, Bùi Sâm xoay người kéo cửa ra, trong lúc đưa tay đóng lại thì lại liếc vào bên trong một cái. Khương Thanh Diễn đang cúi đầu cắm dây sạc điện thoại, anh ngồi trong căn phòng tràn ánh sáng ấm áp, trông khá hơn nhiều so với lúc bị để lại một mình trong ký túc xá.

Ít ra là không còn đáng thương như lúc trước nữa.

Làm nghề bác sĩ nên chuyện đảo lộn ngày đêm là bình thường, chất lượng giấc ngủ của Khương Thanh Diễn vẫn luôn không tốt, thế mà đêm nay anh lại ngủ rất say. Sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, anh mới nhận ra là tối qua chỉ vừa nằm xuống giường chưa đến vài phút đã ngủ thiếp đi rồi.

Bảy giờ sáng, cả khu nghỉ dưỡng vẫn chìm trong giấc ngủ, Khương Thanh Diễn thay đồ, rửa mặt xong đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Đây là căn phòng có hướng nhìn rất đẹp, cửa sổ đối diện với quảng trường nhỏ trong khu nghỉ, nên cực kỳ yên tĩnh, không có gì che chắn phía trước. Trời đã hửng sáng, vài tia nắng sớm xuyên qua rèm mỏng, chiếu lên sàn nhà.

Tằng Chấn đang ngồi ở quầy lễ tân vừa xem phim bằng máy tính, bên phải là ly cà phê tối qua Mễ Hòa pha cho, qua cả đêm vẫn còn lại một nửa. Tối qua sau khi Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn lần lượt lên lầu, Mễ Hòa đã ngồi tám chuyện với Tằng Chấn hơn cả tiếng, thành ra giờ đây ánh mắt Tằng Chấn nhìn Khương Thanh Diễn cũng mang chút tò mò thăm dò.

Đi làm thì không mặc áo khoác gió nữa, hôm nay Khương Thanh Diễn mặc một chiếc quần kaki màu be và áo cardigan màu sáng. Thấy Tăng Chấn nhìn sang, anh mỉm cười giơ tay chào: “Chào buổi sáng.”

Tằng Chấn là một người đàn ông vô tâm, thẳng tính, đối mặt với người mà trong miệng Mễ Hòa là “không rõ lai lịch, không biết đã phát triển đến mức nào với ông chủ”, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, máy móc giơ tay cười gượng: “Chào, ăn sáng chưa?”

Hỏi gì vậy trời, không thấy người ta mới từ trên lầu xuống sao?

“Chưa, tôi tính lát ghé gần bệnh viện mua gì đó ăn cũng được.” Khương Thanh Diễn đáp.

“Ấy da! Ra khỏi khu nghỉ dưỡng của mình chẳng lẽ lại không có bữa sáng để ăn à!” Một giọng nữ sang sảng vang lên từ bếp, một dì ngoài năm mươi tuổi bước ra, thắt tạp dề ở eo: “Cháo còn phải chờ một lúc, nếu không gấp thì đợi mười phút nhé.”

Khương Thanh Diễn cũng không quá vội, liền cười nói: “Vậy thì cảm ơn dì ạ.”

“Ơn huệ gì, chuyện nên làm mà.” Dì tưởng anh là khách thuê phòng, mà đã thuê thì giá phòng vốn bao gồm cả bữa sáng.

Mễ Hòa vẫn chưa dậy, mấy con mèo hoang ngoài cửa lại lén chui vào, khẽ kêu meo meo.

Khương Thanh Diễn đi ra cửa ngồi xổm xuống, mấy con mèo con không sợ người, quấn quýt quanh chân anh, một con mèo xám còn thân thiết thè lưỡi liế.m vào lòng bàn tay anh.

Buổi sáng nhiệt độ thấp, là khí hậu khô lạnh của miền Bắc, nhưng cũng không hề làm người ta cảm thấy lạnh, làn gió mát thổi vào khiến cơ thể cảm thấy thoải mái.

Khương Thanh Diễn dùng ngón tay khẽ chạm vào đầu mèo con: “Ngày nào bọn mày cũng đến đây ăn chùa sao?”

“Chúng ở luôn trong khu nghỉ dưỡng, sáng nào cũng đến uống sữa.”

Một giọng đàn ông đột ngột vang lên sau lưng, Bùi Sâm vừa xuống lầu đã thấy Khương Thanh Diễn ngồi xổm ở cửa đùa với mèo. Hắn đổ sữa dê vào một cái chén nhỏ rồi bê ra.

Khương Thanh Diễn ngoái đầu, ngước lên nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình, mỉm cười. Ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ quanh người anh trông vô cùng dịu mắt. Bùi Sâm đưa cái chén nhỏ tới: “Muốn cho chúng ăn không?”

Khương Thanh Diễn nhận lấy, đặt chén xuống đất, mấy con mèo con lập tức vây quanh thành một vòng tròn, không còn mè nheo nữa mà tập trung nghiêm túc uống sữa.

Bùi Sâm vừa xuống thì Tằng Chấn liền lên lầu ngủ, dì đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Giờ này trong khu nghỉ dưỡng gần như chẳng có ai, tựa như trong không gian này chỉ còn hai người họ.

Mãi đến khi chén sữa cạn sạch, Khương Thanh Diễn mới đứng dậy, anh vừa quay người lại suýt nữa va vào Bùi Sâm đang đứng sát sau lưng chưa rời đi.

“Ăn sạch rồi.” Khương Thanh Diễn đưa cái chén trống ra cho Bùi Sâm xem, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Bữa sáng xong rồi đây!” Dì hét lên một tiếng, tay bưng một khay thức ăn đi tới, cười tươi đặt khay lên bàn tròn trong sân nhỏ.

Bùi Sâm gật đầu, nhận lấy cái chén nhỏ: “Đi vào bên trái là nhà vệ sinh, rửa tay đi.”

Ngữ điệu của hắn chẳng khác nào đang nói với Bùi Đoá Đoá. May là Khương Thanh Diễn không để tâm, đi sát bên hắn bước vào trong nhà.

Bữa sáng trên khay rất phong phú: bốn, năm món ăn kèm, một cái bánh bao, một cái bánh cuốn, một cái màn thầu, một quả trứng luộc, và một bát cháo thịt nạc trứng bắc thảo còn đang bốc hơi nóng hổi.

Thấy Khương Thanh Diễn chưa quay lại, dì ghé sát lại gần Bùi Sâm, hạ giọng hỏi: “Vừa nãy nghe nó nói định đi gần bệnh viện mua đồ ăn sáng, thằng bé đó không phải đến khám bệnh đấy chứ?”

Ánh mắt dì ấy tràn đầy thương cảm: “Trắng trẻo thế kia, trông có phúc lắm, là khách du lịch à? Bị phản ứng cao nguyên hay là bệnh gì khác sao?”

“Không phải, cậu ấy đến làm bác sĩ hỗ trợ y tế, đang công tác ở bệnh viện trung tâm.” Bùi Sâm liếc dì một cái.

Khương Thanh Diễn từ nhà vệ sinh đi ra, vô tình đụng mặt với dì, dì còn đặc biệt ngoái đầu lại nhìn anh, mặt viết đầy bối rối.

May mà Khương Thanh Diễn không để tâm, đi đến cạnh bàn tròn: “Thịnh soạn vậy cơ à? Mùi thơm quá.”

Bùi Sâm tiện tay kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh: “Tối qua ngủ ngon không?”

“Ngon lắm, chẳng trách mà Lộc Minh làm ăn phát đạt thế.” Khương Thanh Diễn dùng tay xé một miếng bánh cuốn cho vào miệng, ngọt mềm: “Cảm ơn ông chủ Bùi, tôi sẽ cố gắng tìm chỗ ở mới trong hôm nay.”

Bùi Sâm khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Kỳ Nam nói đúng, ở Lạc Ba rất khó tìm nhà thuê, e là trong thời gian ngắn chưa chắc đã tìm được.”

Khương Thanh Diễn cúi đầu húp một ngụm cháo, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến chuyện đó, trong mắt đầy vẻ hoang mang, tay vẫn không ngừng, lại xé thêm một miếng bánh cuốn nữa.

Bùi Sâm nhìn anh chậm rãi xé nhỏ cả cái bánh cuốn rồi ăn hết, chợt mở miệng nói: “Phòng 326 bình thường cũng để trống, nếu vẫn chưa tìm được chỗ ở thì cứ ở đó trước cũng được.”

Ở cả Lạc Ba này e là chẳng tìm được nơi nào thoải mái hơn khu nghỉ dưỡng để ở. Dù đây là khu đô thị mới, nhưng rất dễ gọi xe, chỉ mất hơn mười phút là tới bệnh viện, giao thông cũng xem như thuận tiện.

Khương Thanh Diễn ngậm một miếng bánh cuốn nhỏ trong miệng, chống má một bên nhìn Bùi Sâm, phải vài giây sau mới nuốt miếng bánh xuống, lập tức cầm điện thoại bên cạnh lên: “Nếu không gây phiền phức thì tốt quá rồi. Vậy tôi sẽ trả anh tiền thuê theo giá phòng, trước mắt là một tháng nhé.”

Giá thị trường cho loại phòng tương tự cơ bản đều từ 350 tệ trở lên, một tháng là hơn mười nghìn. Bùi Sâm liếc nhìn anh một cái, lấy điện thoại ra mở mã thu tiền qua WeChat, rồi đưa màn hình qua trước mặt Khương Thanh Diễn.

“Phòng để trống cũng là bỏ không, nếu thật sự muốn trả thì trả tiền bữa sáng với bữa tối đi, ba trăm tệ.”

Khương Thanh Diễn quét mã, nghe vậy thì ngẩn ra ngẩng đầu nhìn hắn, tuy nói là như thế, nhưng việc có cho người ngoài thuê hay không là một chuyện, còn chuyện mình ở miễn phí lại là chuyện khác.

“Nhưng mà…” Khương Thanh Diễn hơi cau mày, rõ ràng không đồng tình.

“Ba ơi!” Không biết từ khi nào, Bùi Đóa Đóa đã tỉnh ngủ, tự chạy xuống lầu đi một vòng mới thấy Bùi Sâm ở trong sân, tiếp đó trợn tròn mắt: “Chú Khương?”

“Chào buổi sáng, Đóa Đóa.” Khương Thanh Diễn tạm thời từ bỏ việc quét mã, đặt điện thoại xuống rồi kéo ghế ra một chút, chống cằm cười nhìn cậu bé: “Sao dậy sớm vậy?”

“Ba nói hôm nay con có thể đi nhà trẻ rồi ạ.” Hôm qua Bùi Đóa Đóa đã hết sốt, trước đó chỉ truyền dịch hai ngày ở khoa nhi, vừa mở mắt ra đã thấy Khương Thanh Diễn dưới lầu, theo bản năng hỏi: “Sáng nay con còn phải truyền dịch không ạ?”

Lại còn là kiểu dịch vụ tại nhà ấy chứ.

Bùi Sâm không trả lời, Khương Thanh Diễn xòe tay ra: “Lại đây, để chú sờ thử xem.”

Bùi Đóa Đóa vốn đang đứng cạnh ghế của Bùi Sâm, nghe lời đi tới, ngoan ngoãn để tay Khương Thanh Diễn đặt lên trán mình.

Tay chú Khương không to giống tay ba, đầu ngón tay cũng không có vết chai mỏng, mang theo độ ấm dịu dàng hơn, vừa chạm nhẹ lên trán đã khiến Bùi Đóa Đóa chớp chớp mắt, cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Hết sốt rồi, vậy thì không cần truyền nữa.” Khương Thanh Diễn rút tay lại, chọc cậu bé: “Nhưng phải uống nhiều nước vào, không được ốm lại đâu đấy.”

Bùi Đóa Đóa “oa” một tiếng: “Tuyệt quá! Con được đi học rồi!”

Khương Thanh Diễn bị dáng vẻ vui sướng của cậu bé làm bật cười, đợi Bùi Đóa Đóa tự vui xong mới nhớ ra, lại nghiêng đầu nhìn anh: “Thế sao chú Khương lại đến sớm vậy ạ?”

“Chú Khương sẽ ở đây một thời gian, ở phòng 326.” Bùi Sâm giải thích thay: “Ở ngay bên cạnh phòng con.”

Mới sáng sớm ngủ dậy đã nhận liền hai bất ngờ lớn, Bùi Đóa Đóa “á?” lên một tiếng, lập tức nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá đi mất! Chú Khương vạn tuế!”

Bác giúp việc hiểu lầm tưởng Khương Thanh Diễn là bệnh nhân, thương xót nên chuẩn bị bữa sáng rất phong phú cho anh, ngay cả cháo cũng múc đầy một bát lớn. Khương Thanh Diễn ăn một chiếc bánh cuốn nhỏ và một bát cháo là no, cầm quả trứng luộc bóc vỏ xong, nhìn Bùi Đóa Đóa cứ quanh quẩn bên cạnh không muốn đi mà thấy khó xử.

“Đóa Đóa, ăn sáng không?” Khương Thanh Diễn hỏi.

Bùi Đóa Đóa gật đầu: “Con đánh răng rửa mặt xong rồi ạ.”

Khương Thanh Diễn tách quả trứng làm hai nửa, ăn nửa lòng trắng, đưa nửa còn lại bọc lòng đỏ qua: “60% chất đạm trong trứng nằm ở lòng đỏ, trẻ con phải ăn nhiều mới tốt, nào, cái này cho con.”

Câu này đối với Bùi Đóa Đóa đơn thuần thì nghe có lý, nhưng Bùi Sâm thì không dễ lừa vậy. Từ lúc bóc vỏ trứng đến giờ Khương Thanh Diễn đã cau mày rồi, nhìn là biết không thích ăn, còn bịa ra lý do để dụ Bùi Đóa Đóa ăn giùm.

Bùi Sâm đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, tựa lưng vào ghế, chân duỗi dài ra một chút, cụp mắt nhìn Đóa Đóa.

Tiếc là Bùi Đóa Đóa chẳng muốn ăn, nhăn mặt lắc đầu nguầy nguậy từ chối: “Con không thích lòng đỏ trứng, bình thường con chỉ ăn trứng ốp la với trứng hấp thôi.”

Bùi Sâm không nhịn được, khóe môi cong lên, nhìn vẻ mặt nghẹn lời của Khương Thanh Diễn mà thấy thú vị.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.