🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xe dừng lại bên ngoài khu nghỉ dưỡng, Bùi Sâm không tắt máy, hạ kính xe xuống, nhìn ra ngoài: “Quán lẩu sukiyaki kiểu Nhật này nấu cũng được đấy, ăn ở đây nhé?”

Khương Thanh Diễn thò đầu nhìn thử một cái, căn nhà gỗ độc lập trông rất có phong cách, anh tháo dây an toàn rồi gật đầu: “Đã là chỗ ông chủ Bùi chọn thì chắc chắn không tệ.”

Quán được trang trí hoàn toàn theo phong cách Nhật Bản, diện tích không lớn, vài bàn bên trong khách đã gần ăn xong, đang ngồi trò chuyện nho nhỏ. Một nhân viên phục vụ vừa thấy Bùi Sâm đã tươi cười chạy ra: “Anh Bùi đến ăn tối ạ?”

Bùi Sâm khẽ gật đầu:

“Dẫn bạn tới ăn, hai người, cho phòng riêng.”

“Dạ vâng!” Nhân viên dẫn hai người đi vào trong, kéo cánh cửa trượt bằng gỗ ra, tinh nghịch chớp mắt với Khương Thanh Diễn đang đi cạnh Bùi Sâm: “Mời anh Bùi vào.”

Bùi Sâm dừng lại trước cửa, nghiêng người ý bảo Khương Thanh Diễn vào trước. Cô phục vụ là một cô gái trẻ tuổi, chừng tuổi với Mễ Hòa, hoạt bát lanh lợi. Đợi hai người ngồi vào chỗ, cô đặt thực đơn trước mặt Khương Thanh Diễn: “Mời anh xem qua menu, em đi rót hai ly trà.”

Trong phòng ấm áp, Bùi Sâm cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi, Ánh mắt Khương Thanh Diễn rời khỏi thực đơn, dừng lại trên người hắn, rất kỳ lạ, áo sơ mi mặc trên người khác luôn tạo cảm giác nghiêm chỉnh, nhưng mặc trên người Bùi Sâm thì lại chẳng thể che đi phần dã tính, ống tay áo được xắn lên, lộ ra cẳng tay rắn chắc màu bánh mật, trên mu bàn tay là một vết sẹo cũ kéo dài đến mặt trong cổ tay, nhìn là biết đã có từ lâu, lần đầu nhìn sẽ thấy dọa người.

Khương Thanh Diễn có chút bệnh nghề nghiệp, ánh mắt dừng lại trên đó không rời được, ước chừng đây là vết thương do vật sắc nhọn gây ra.

“Ban đầu định đưa cậu đi ăn lẩu lòng bò nổi tiếng ở Lạc Ba, nhưng hơi cay, sợ cậu không quen.” Bùi Sâm bỏ tay xuống, cất giọng: “Nhiều khách từ phương Nam tới đây đều thích chỗ này, vị khá thanh đạm.”

Khương Thanh Diễn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm: “Cảm ơn anh, đúng là tôi rất ít ăn cay.”

“Hai ly trà đây ạ.” Một giọng nữ khác hẳn cô gái ban nãy vang lên từ cửa. Một người phụ nữ trạc ba mươi tay bưng khay gỗ, đặt ly trà xuống bàn, rồi lấy ra hai chai rượu sake, cười tươi nhìn Bùi Sâm:

“Anh Bùi đến sao không báo trước một tiếng?” Cô ta nghiêng đầu nhìn Bùi Sâm, chống tay lên mặt bàn, trên người phảng phất mùi nước hoa dịu nhẹ.

Khoảng cách giữa cô ta và Bùi Sâm rất gần, gần đến mức có hơi thân mật. Bùi Sâm nhìn cô ta một cái, ngả lưng tựa vào ghế: “Dẫn bạn tới ăn tối thôi.”

Lúc này người phụ nữ mới quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, cô ta rất xinh đẹp, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua anh, khóe môi khẽ cong: “Anh đẹp trai đây chắc không phải người bản địa nhỉ?”

Khương Thanh Diễn đối mắt với cô một giây: “Tôi là người Dương Châu.”

Rõ ràng cô ta chẳng quan tâm anh đến từ đâu, lại quay về nhìn Bùi Sâm: “Dạo này bận lắm à?”

“Cũng tạm.” Bùi Sâm quay sang hỏi Khương Thanh Diễn: “Ngoài lẩu sukiyaki ra, cậu còn muốn gọi thêm gì không?”

“Thế là đủ rồi.” Khương Thanh Diễn gập menu lại để sang bên cạnh, cảm thấy sự có mặt của mình trong căn phòng nhỏ này hình như hơi thừa.

Người phụ nữ nhướng mày, ánh mắt nóng rực dán chặt lấy Bùi Sâm vài giây, bàn tay đặt lên vai hắn rồi lập tức rút về: “Vậy để tôi bảo bếp chuẩn bị, cần gì cứ gọi tôi.”

Bùi Sâm đẩy ly trà đến trước mặt Khương Thanh Diễn, đặt hai chai rượu sake sang bên cạnh, không có ý định uống: “Cô ấy là bà chủ ở đây.”

“Ồ.” Khương Thanh Diễn cụp mắt xuống, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, hương lúa mạch nhàn nhạt lan ra nơi đầu lưỡi.

Anh nhìn ra được, Bùi Sâm không phải kiểu người dễ gần. Lạc Ba không phải thành phố nhỏ, nhưng người quen biết Bùi Sâm lại rất nhiều. Đôi mắt hắn như chất chứa nhiều chuyện, còn có cả vết sẹo dài trên tay hắn nữa. Khách quan mà nói, nếu là thường ngày, đây là kiểu người mà Khương Thanh Diễn tuyệt đối sẽ không tiếp xúc sâu, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.

Nhưng hết lần này đến lần khác, chính cái khí chất đó lại khiến người ta thấy yên lòng mà dựa vào, đến mức nửa đêm Khương Thanh Diễn mới vô thức bắt xe tới khu nghỉ dưỡng. Dù ban nãy bị hắn chặn tay có hơi ngại, nhưng nếu là Bùi Sâm thì dường như vẫn có thể hiểu được. So với anh, bà chủ kia lại càng không có giới hạn, mà Bùi Sâm thì lại hoàn toàn dửng dưng.

Mình bị ghét bỏ rồi. Khương Thanh Diễn cụp mắt nhìn chằm chằm vào ly trà, trong lòng hơi u sầu.

Đây là phòng nhỏ chỉ vừa bốn người, cửa gỗ kéo lại một cái là bên trong lập tức yên tĩnh. Bùi Sâm đặt tay lên bàn, khẽ xoay ly trà vài vòng: “Hôm nay tôi gặp được viện trưởng Trần, cậu vẫn chưa kể chuyện đêm qua với ông ấy à?”

“Chưa.” Khương Thanh Diễn ngồi thẳng người: “Viện trưởng Trần cũng là có lòng tốt, không cần phải kể mấy chuyện phiền phức này làm gì.”

Bùi Sâm gật đầu, Khương Thanh Diễn hơi cau mày: “Thật ra cái cửa kính đó không nhất định phải bồi thường, tôi nhìn thấy cậu thanh niên hôm nay, điều kiện chắc cũng không khá giả gì.”

“Không liên quan đến điều kiện.” Bùi Sâm nói: “Làm sai thì phải chịu phạt. Nếu bây giờ không học được điều đó, sau này cái giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều.”

Khương Thanh Diễn mím môi, không lên tiếng. Đúng lúc đó, cửa phòng lại bị đẩy ra, cô phục vụ ban nãy nhanh nhẹn bê nồi lẩu vào, thêm ba bốn đĩa món ăn nhẹ: “Anh Bùi, mấy món này là bà chủ tặng nhé.”

Khương Thanh Diễn vừa xem menu xong, biết giá ở đây không rẻ, mấy đĩa món ăn này tính ra cũng hơn trăm tệ, nồi lẩu sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên phả vào mặt. Khương Thanh Diễn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sao anh biết chắc là cậu thanh niên đó đập vỡ kính?”

Bùi Sâm lấy đôi đũa đưa cho Khương Thanh Diễn:

“Nhìn người nhiều rồi, có kiểu người chỉ cần liếc một cái là biết ngay.”

“Anh Bùi nhìn người nhiều, tất nhiên là thấy chính xác rồi.” Không biết bà chủ xuất hiện ở cửa từ lúc nào, cô ta không vào trong, chỉ nghiêng người tựa vào khung cửa. Câu nói là nói với Khương Thanh Diễn, nhưng mắt lại chỉ nhìn Bùi Sâm, ánh mắt như có thể kéo ra tơ: “Thử xem hương vị có thay đổi không, nếu thấy được thì giới thiệu thêm khách tới nhé.”

Khương Thanh Diễn lặng lẽ liếc nhìn Bùi Sâm, hắn như thể không nhận ra sự ám muội trong lời nói của người phụ nữ kia, nét mặt vẫn bình thản như thường.

Hai người vốn chẳng thân thiết gì, lại thêm một người trong lòng có chút khó chịu, thế nên bữa cơm này ăn có chút gượng gạo. Khi quay về Lộc Minh thì đã gần tám giờ, Bùi Sâm lên lầu xem Đoá Đoá một chút, lúc xuống lại thì Khương Thanh Diễn vừa nãy còn ngồi ở tầng một đã không thấy đâu.

“Anh Bùi.” Mễ Hoà ngồi ở quầy lễ tân, ngẩng đầu gọi Bùi Sâm đang đứng trên bậc thang: “Anh lại đây nhanh lên.”

Bùi Sâm bước tới, Mễ Hoà hạ giọng: “Anh Khương đó định ở lại đây một tháng hả? Ở phòng 326 luôn sao?”

Chuyện này Bùi Sâm còn chưa kịp nói với cô, hắn cầm ly nước uống một ngụm, nhìn sang Mễ Hoà, cô chỉ tay vào mã QR thanh toán dựng ở bên cạnh: “Vừa nãy anh ấy quét mã, chuyển khoản một vạn tệ vào tài khoản, nói là tiền phòng một tháng.”

Dù gì tối qua anh cũng ở phòng 326, phòng này vốn chưa từng cho thuê, hôm nay lại còn cùng ông chủ quay về, Mễ Hoà không đoán được mối quan hệ giữa hai người họ. Thế nên sau khi Khương Thanh Diễn chuyển khoản thì cô cũng không dám hỏi nhiều, may là anh nhìn có vẻ cũng không định nói gì thêm, chỉ cảm ơn rồi đi thẳng lên lầu.

Bùi Sâm uống cạn ly nước đá trong tay, đặt cốc sang bên: “Chuyển rồi thì cứ nhận trước, cuối tháng làm sổ sách thì để tài vụ tách riêng khoản này ra.”

“Được.” Mễ Hoà gật đầu.

Đoá Đoá năm nay học lớp lá ở nhà trẻ. Mấy năm trước đi nhà trẻ vô lo vô nghĩ, cậu bé đi học rất vui vẻ, nhưng từ khi lên lớp lá, nhà trường bắt đầu dạy thêm một chút kiến thức trong sách giáo khoa để các bé chuẩn bị lên tiểu học, nên gần đây Bùi Đóa Đóa lập tức tỏ vẻ không muốn đi nữa.

Buổi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt xong, cậu bé ngoan ngoãn theo ba xuống nhà ăn sáng.

DÌ giúp việc đang nấu ăn từ bếp đi ra, vừa hay thấy Bùi Đoá Đoá, liền mỉm cười gọi: “Đoá Đoá dậy rồi à, mau tới ăn sáng nào.”

Trên bàn đã bày sẵn hai phần ăn, một phần là bánh mì sandwich, một chén trái cây nhỏ và một ly sữa tươi đặt trong chiếc đĩa hoạt hình, phần còn lại là một bát mì nước thanh đạm.

“Lúc sáng nhân bánh bao chưa trộn xong nên hơi chậm một chút.” Dì giúp việc đứng bên cạnh Đoá Đoá, áy náy nói với Bùi Sâm: “May là khách chưa ai dậy, chỉ có bác sĩ Khương không ăn sáng đã đi rồi.”

“Đi sớm vậy sao?” Bùi Sâm hơi ngạc nhiên.

“Vâng.” Dì gật đầu: “Tôi hỏi cậu ấy có muốn tôi nấu bát mì không, cậu ấy nói không muốn ăn, không có khẩu vị, còn cảm ơn tôi hai lần nữa, nhìn rất lịch sự.”

Tâm trạng sẽ tốt lên ngay khi ăn đồ ngon, Bùi Đoá Đoá uống mấy ngụm sữa, sữa còn dính bên khoé miệng, lẩm bẩm chẳng đầu chẳng đuôi: “Chú Khương thật tốt!”

Sau khi đưa Bùi Đoá Đoá đến nhà trẻ, Bùi Sâm không vội quay về khu nghỉ dưỡng, mà quay đầu xe chạy về hướng khu phố cũ. Gần nửa tiếng sau, xe hắn dừng trước cổng một viện mồ côi.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời âm u, sân viện không có mấy người, Bùi Sâm đi thẳng đến toà nhà ba tầng đối diện cổng chính, quen đường bước lên lầu, dừng lại trước cửa phòng viện trưởng và gõ cửa.

“Mời vào.” Vài tiếng ho khàn khàn vọng ra, Bùi Sâm đẩy cửa bước vào, viện trưởng Từ An của viện phúc lợi đang ngồi trên ghế salon, vợ ông, bà Vương Mai ngồi bên cạnh, đang nhẹ nhàng xoa lưng cho ông.

Từ An ho một tràng dài, gương mặt già nua cũng đỏ lên vì khó thở, ông nhìn Bùi Sâm, giơ tay ra hiệu bảo hắn đến ngồi.

“Chú bị cảm à?” Bùi Sâm đi tới bên bàn, cầm ly nước của ông cụ Từ lại: “Đã đi bệnh viện khám chưa?”

Vương Mai bất mãn trừng mắt nhìn Từ An: “Khám cái gì mà khám, ho cả tháng rồi vẫn chưa khỏi, bảo đi khám mà ông ấy chả chịu nghe gì cả!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.