“Bác sĩ Khương.” Một bảo vệ trong có vẻ lớn tuổi nhất bước lại gần Khương Thanh Diễn, do dự nhỏ giọng nói: “Ờm, có chuyện gì thì… mình nói chuyện tử tế…”
Người không chịu nói chuyện tử tế vốn dĩ chẳng phải Khương Thanh Diễn, nhưng anh cũng nhìn ra được mấy người bảo vệ này không dám đụng vào Lưu Đại Lập, cũng chẳng muốn bị kẹt ở giữa. Anh rút điện thoại ra: “Vậy thì thế này đi, tôi gọi cảnh sát đến giải quyết.”
Vừa nghe thấy hai chữ cảnh sát, sắc mặt một tên đàn em đứng ngoài cửa lập tức biến đổi. Đám người này vốn là khách quen của trại tạm giam, tuy ra vào như cơm bữa nhưng nhiều quá thì cũng bị xem là thành phần bất ổn. Mà mấy người này mới được thả không lâu, đặc biệt là Lưu Đại Lập vừa mới ra trại chưa đến hai tháng, giờ vừa nghe nhắc đến cảnh sát đã thấy khó chịu.
“Bác sĩ Khương đúng không.” Lưu Đại Lập cười khẩy, đi tới chỉ tay vào anh:
“Tôi nhớ mặt anh rồi đấy.”
Nói xong, hắn húc mạnh vai vào Khương Thanh Diễn, sượt qua người anh rồi rời khỏi phòng bệnh.
Những người nhà bệnh nhân còn tụ tập ngoài hành lang hóng chuyện lúc nãy, vừa thấy Lưu Đại Lập đi ra, ai nấy như gặp ôn thần, vội vã tránh vào phòng mình. Hành lang lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nức nở mơ hồ của Lưu Thiến vang lên từ trong phòng.
Khương Thanh Diễn nghiêng người nhìn theo bóng Lưu Đại Lập cùng hai tên đàn em đi về phía thang máy, vừa đi vừa chửi bới. Lúc ngang qua cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787427/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.