Bùi Sâm phải đi ba ngày, trong nhà nghỉ không thể không có người, lần này hắn không đưa Tằng Chấn theo, đã hẹn với bên thiết kế gặp nhau lúc chín giờ sáng ở trường tiểu học trong thôn nên chưa đến bảy giờ đã rời khỏi nhà. Lúc Khương Thanh Diễn thức dậy vẫn chưa phản ứng kịp, xuống lầu mới thấy Bùi Đọa Đọa đang đung đưa hai chân, ôm bát mì to hơn cả mặt mình ăn sáng, lúc này mới sực nhớ Bùi Sâm đã đi rồi.
Anh đứng trên cầu thang, không kìm được mà ngẩn người trong chốc lát. Dạo này tuy không đến mức dính nhau như hình với bóng, nhưng giống như thói quen về nhà mỗi ngày, bất kể là sáng xuống lầu hay tan làm về tối, anh đều biết Bùi Sâm đang ở đó. Dù không nhìn thấy người thì lòng vẫn thấy yên tâm.
Ba ngày không dài, nhưng anh vẫn chưa quen, trong lòng cứ trống vắng.
“Bác sĩ Khương dậy rồi à.” Dì từ trong bếp bước ra, thấy Khương Thanh Diễn ngẩn người đứng đó, liền lớn tiếng gọi: “Lại đây nhanh nào, dì vừa làm bánh gạo, ngọt lắm!”
“Chú Khương! Có phải chú đang tìm ba con không đó?” Bùi Đoá Đoá uống sạch canh trong bát, quay đầu nhìn anh.
Câu đó vừa hay bị Mễ Hòa nghe được, bật cười “phụt” một tiếng, cố tình thở dài: “Chắc không đâu nhỉ? Con tưởng chú Khương cũng giống con chắc?”
Bùi Đoá Đoá thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Con cũng rất nhớ ba.”
Nói xong lại rất người lớn mà an ủi: “Ba con bảo ba ngày là về, chỉ cần ngủ hai đêm thôi, chú Khương yên tâm, nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787432/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.