Phòng này bình thường chắc ít người lui tới, hệ thống sưởi không đủ ấm, đứng một lúc là thấy lạnh. Khương Thanh Diễn xoa hai ngón tay lạnh buốt, khẽ đáp một tiếng rồi đứng bên cạnh Vương Mai như một học sinh gioit, dõi theo bà cẩn thận chia khối bột trong chậu thành những viên bột đều nhau.
“Bác sĩ Khương,” Vương Mai dùng cây cán bột lăn từng viên thành bánh tròn, giọng nói nhẹ nhàng như đang trò chuyện: “Ông Từ… có phải bị ung thư không?”
Khi đó Kỳ Nam đang nheo mắt hứng nắng, nghe đến câu ấy thì lập tức quay phắt sang nhìn Vương Mai. Khương Thanh Diễn cũng im lặng nhìn bà.
Sống với nhau mấy chục năm, đôi khi còn hiểu đối phương hơn chính mình. Vương Mai cẩn thận tạo nếp gấp cho chiếc bánh bao, giọng nói có vẻ bình thản, nhưng tay lại run rẩy, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Dạo này buổi tối ông ấy ngủ không ngon, cứ ôm bụng trằn trọc mãi. Có mấy hôm tôi thấy ông ấy nửa đêm dậy uống thuốc.” Vương Mai vừa nói vừa quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, lúc này anh mới nhận ra mắt bà đã hoe đỏ: “Đó là mấy viên thuốc cháu đưa lúc xuất viện, cháu nói là vitamin.”
Trong phòng rơi vào im lặng, hồi lâu sau Kỳ Nam mới khẽ lên tiếng: “Dì Mai, dì đừng nghĩ nhiều… Chú Từ chắc là…”
Anh không nói tiếp được. Chuyện đến quá đột ngột, đến nỗi bản thân anh còn chưa kịp tiếp nhận.
Vương Mai đã gọi riêng Khương Thanh Diễn ra nói chuyện thì chắc chắn không dễ bị đánh lừa. Bàn tay dính bột siết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787441/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.