Cái miệng của Tiêu Khoát đúng là ăn mắm ăn muối. Nửa đêm, phòng trực nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, Khương Thanh Diễn đầu nặng như chì bước vào phòng phẫu thuật. Khi xong việc, y tá vội đưa cho anh hai ống glucose, anh gắng gượng trở về phòng trực, đắp áo khoác rồi nằm vật xuống ngủ một mạch đến gần trưa mới tỉnh.
Trong điện thoại có hai tin nhắn WeChat, đều là Bùi Sâm gửi từ sáng. Một tin hỏi anh đã về chưa, anh không trả lời, chắc Bùi Sâm đoán được anh đang phẫu thuật. Tin còn lại gửi cách đó nửa tiếng, là một bức ảnh. Khương Thanh Diễn bấm vào phóng to, lập tức tỉnh táo hẳn, liền gọi điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Khương Thanh Diễn đã vội vàng hỏi: “Anh gặp Tiêu Khoát rồi?”
Bức ảnh Bùi Sâm gửi chính là khuôn viên đại học của anh, chụp tại lan can bên hồ nhân tạo trước thư viện.
Bùi Sâm không trả lời, hỏi lại: “Vừa ngủ dậy hả em?”
“Giữa đêm có ca phẫu thuật khẩn cấp.” Khương Thanh Diễn cuộn trong áo lông vũ trở mình, đầu óc như bị ai nện quả cầu sắt, giọng mềm nhũn: “Sao anh lại đến trường em vậy?”
Lúc chưa rời giường, anh hoàn toàn khác với vị bác sĩ Khương bình tĩnh thường ngày, cả người lười biếng uể oải. Bùi Sâm dựa vào lan can ngắm đôi uyên ương trong hồ: “Nơi em từng học thật đẹp.”
Khương Thanh Diễn bật cười khẽ: “Anh còn chưa trả lời câu *****ên của em.”
“Tối qua gặp ở hành lang khách sạn, cậu ta cho anh xem mấy tấm ảnh thời hai người còn đi học.” Bùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787444/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.