Kỳ Nam đang nghe mẹ Trần hào hứng kể mấy chỗ bà định dẫn anh đi chơi hai hôm tới, tay kéo nhẹ cánh tay anh. Vừa nghe đến đó, bà thoáng sững lại, trong lòng không giấu được cảm giác bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Mẹ Trần không thích bị cắt ngang khi đang nói, trừng mắt liếc con trai một cái: “Con không lái thì ai lái, có mệt gì đâu mà kêu.”
Trần Ký cười cười liếc nhìn Kỳ Nam, ngoan ngoãn đánh xe vào bãi đậu.
Nhà họ Trần ở ngay trung tâm thành phố, cách sân bay khá xa, lại thêm tắc đường, xe đi lúc dừng lúc chạy mãi mới về đến nơi, đã lỡ mất bữa cơm tất niên từ lâu.
Trần Ký mua một căn hộ ở gần bệnh viện, bình thường y ở một mình, công việc bận rộn nên hiếm khi về nhà bố mẹ. Lần này chỉ ở lại ba ngày, lần sau có quay lại thì cũng phải vài tháng sau nữa. Dù vậy, mẹ Trần vẫn đưa mật mã khóa cửa nhà cho Kỳ Nam, dặn anh nhớ kỹ, sau này quay về thì tự mở cửa vào.
Đó là cảm giác đã xem anh như người nhà, khiến cho Kỳ Nam bỗng nhớ tới hôm qua khi Thanh Lan vào nhà nghỉ, bà rất tự nhiên đưa điện thoại sắp hết pin cho Bùi Sâm nhờ sạc hộ ở quầy lễ tân, cái cách một người xem ai đó là người thân, nhiều khi chẳng cần cố gắng làm cái gì, tất cả đều ẩn trong từng chi tiết nhỏ.
Kỳ Nam nhập mật mã mở cửa theo lời mẹ Trần. Tưởng trong nhà không có ai, nào ngờ vừa đẩy cửa ra, tiếng chó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787460/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.