Tính cách của Dạ Hoặc chỉ có thể dùng từ ‘vui giận thất thường’ để nói thôi, từ ngày bị Tiểu Tiểu cắn cho phải rời đi, y bỗng biến mất tăm luôn. Nhìn y rời đi, Tiểu Tiểu thở dài một hơi, một chút ít độc trên cơ thể không ảnh hưởng gì đến đứa bé, chỉ cần không thất thân là được rồi.
Căn phòng mà Tiểu Tiểu ở, là một tiểu viện độc lập, Dạ Hoặc không tìm đại phu đến khám bệnh cho Tiểu Tiểu, mà trong căn phòng này không có bất cứ dược liệu nào xài được, ngân châm thì càng khỏi phải nói, cứ như thế này, Tiểu Tiểu sẽ ở trong này đến phát bệnh mất thôi. Đã nằm trên giường năm ngày rồi, trên người Tiểu Tiểu thật sự sắp mọc nấm đến nơi, nàng mới kiên trì muốn xuống giường.
“Cô nương, chủ nhân nói rồi, sức khỏe của cô bây giờ còn yếu, không thể xuống giường!”
Người nói câu này, chính là một tiểu nha hoàn vẫn luôn bên cạnh hầu hạ Tiểu Tiểu, đúng lúc trên núi tới mùa đào chín, cha mẹ nàng ta liền đặt tên nàng ta là Đào Nhi.
“Đào Nhi, cứ nằm tiếp nữa, ta sẽ khỏi xuống đất được luôn. Vốn chẳng có bệnh gì, nhưng nằm thế này, ta sẽ nằm đến phát bệnh mất thôi…”
Tiểu Tiểu than thở một tiếng, lời của Đào Nhi sao nàng không hiểu chứ? Tên Dạ Hoặc kia không cho mình dậy, e là sợ mình ra ngoài sẽ phát hiện ra được thứ gì để giải độc đây mà? Nhưng y cũng đề cao Tiểu Tiểu quá rồi đấy? Bên cạnh y có nhiều cao thủ như thế, thông thạo y lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/615117/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.