Chương 07 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Đồng Tự có chút cạn lời: “Muốn tôi nấu cơm cho anh… kiếp sau nhé.” Lục Vọng cười nói: “Nghe câu này quen tai ghê, chẳng phải kiếp trước cậu đã nói rồi sao?” Đồng Tự: “Tôi không muốn có dây mơ rễ má gì với anh ở kiếp trước cả.” Lục Vọng: “Nói thế thì xa cách quá rồi.” Đồng Tự: “Chúng ta từng thân thiết chắc?” Lục Vọng: “Sao lại không, chúng ta còn sống chung cơ mà!” Vừa dứt lời, anh trai nhỏ ngồi bên cạnh như định đứng dậy xuống xe, Đồng Tự định ngồi vào chỗ đó, nhưng lại bị Lục Vọng nhanh tay giành mất. Đồng Tự: … “Gọi anh một tiếng đi…” Lục Vọng nhìn Đồng Tự với vẻ mặt chọc ghẹo đáng ăn đòn: “Gọi anh là cho cậu ngồi.” Đồng Tự không muốn phí lời với tên phiền phức này, quay đầu ra cửa sổ đứng im. Thế nhưng người ngồi bên cạnh không ngậm miệng lại được: “Gọi một tiếng anh, từ nay về sau cậu là người của tôi, chuyện gì cũng có tôi bảo kê.” Đồng Tự lập tức dội cho một gáo nước lạnh bằng nụ cười khinh thường: “Chỉ một cái chỗ ngồi mà muốn tôi gọi anh? Ngây thơ vừa thôi chứ!” Lục Vọng nhướng mày: “Không muốn gọi anh cũng được, ngồi lên đùi tôi cũng ổn, coi như tôi thu cậu làm đàn em.” Vừa dứt lời, cô gái đứng trong lối đi không nhịn được, bật cười phụt một tiếng. Đồng Tự cảm thấy, tên này đúng là cố tình đến để làm phiền mình! Thế nhưng da mặt của Lục Vọng còn dày hơn tưởng tượng của Đồng Tự. Chỉ thấy anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tap-sinh-phap-y-pham-pham-er/2921253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.