🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 29

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Đồng Tự hoàn toàn sững sờ, là kiểu sững sờ không hề có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào.

Chỗ bị hôn bắt đầu ngưa ngứa, theo thời gian kéo dài, cả khuôn mặt cậu như tê dại.

Thấy Đồng Tự mãi không nói lời nào, Lục Vọng đành phải giải thích: “Trên mặt cậu có con muỗi…”

Nhìn đôi mắt ngày càng trợn to của Đồng Tự, Lục Vọng cảm thấy tình hình có vẻ không ổn…

“Cả hai tay đều bận, nên chỉ còn cách…” Lục Vọng cố gắng giải thích tiếp.

“Anh không thấy ghê tởm à?!” Đồng Tự giơ khuỷu tay lên, không ngừng chà xát bên má phải vừa bị hôn: “Tôi thà để muỗi đốt chết còn hơn!”

Cậu vừa bực bội vừa lúng túng. Khoảnh khắc Lục Vọng cúi xuống hôn, thật ra cậu có cảm nhận được, nhưng tại sao lúc đó không đẩy ra?

Đồng Tự rối loạn thật sự. Cậu siết chặt túi nilon trong tay, bước nhanh về phía trước, cho đến khi đi tới cửa thang máy mới buộc phải dừng lại.

Trong vài giây chờ thang máy, hình ảnh Lục Vọng cúi đầu hôn mình cứ tua đi tua lại trong đầu, như một đoạn phim quay chậm không có hồi kết, khiến cậu càng thêm rối trí.

Cảm giác mặt mình đang bốc hỏa, hơn nữa tên phía sau còn đang thong thả bước tới, chắc chắn sắp đuổi kịp!

Đồng Tự bất ngờ quay đầu, lao thẳng vào lối cầu thang bộ.

Vừa bước vào cầu thang, cậu lập tức hối hận, đây là tầng 36 cơ mà!

Lục Vọng ở phía sau gọi với theo: “Tôi đùa thôi mà! Cậu đừng coi là thật chứ!”

Lưng Đồng Tự cứng đờ lại, cậu quay đầu, giận dữ nói: “Anh đùa mà hôn người ta à?!”

Lục Vọng đứng trên bậc thang, cúi xuống nhìn người phía dưới: “Chưa từng hôn con gái, mượn cậu thử một lần, cậu thấy ghê tởm thế cơ à?”

Lục Vọng mà không nói thì thôi, vừa mở miệng là Đồng Tự càng phát cáu: “Anh tưởng tượng phong phú vậy sao không bắt taxi đến trại nuôi heo, tìm một con heo nái mà giải tỏa đi?!”

“Heo nái làm sao đẹp bằng cậu?”

Lúc này, Đồng Tự chỉ muốn quẳng mấy túi vật chứng xuống đất rồi lao lên tẩn cho anh ta một trận: “Anh nói xem hôm nay chuyện này giải quyết thế nào?”

“Hay thế này đi?” Lục Vọng bước xuống một bậc thang, “Tôi cho cậu hôn lại, coi như huề nhé!”

Vốn dĩ chuyện này còn có thể thương lượng, nhưng câu đó của Lục Vọng khiến Đồng Tự hoàn toàn bùng nổ!

Đồng Tự ném mấy túi nilon xuống cầu thang: “Anh xuống đây cho ông!!!”

Lục Vọng còn tưởng cậu thực sự định hôn lại, trong lòng hơi hồi hộp: “Làm vậy có ổn không? Dù sao lần đầu là ngoài ý muốn, lần hai thì lại là… áu…”

Chưa nói hết câu, Lục Vọng đã bị đẩy mạnh vào tường, cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng, cằm va phải tường sượt mất một lớp bụi, đau thật!

“Cậu khỏe ghê, làm thật đấy à?” Lục Vọng cau mày vì đau nhưng giọng điệu vẫn không nghiêm túc: “Cậu mà mạnh tay nữa là tôi đánh lại đó!”

Dù Đồng Tự rất khỏe, nhưng nếu Lục Vọng thật sự muốn phản kháng, thoát ra cũng dễ như chơi.

Anh đâu phải luyện tập cho vui.

Sau khi nói xong, Đồng Tự như bị chọc giận thêm, lại càng ra sức siết chặt hơn!

Để ngăn Lục Vọng vùng vẫy, cậu gần như dùng hết sức toàn thân.

Trong đầu vô cùng hỗn loạn, bản thân cũng không rõ mình đang làm gì, như thể đang trả thù, đang trút giận, nhưng những điều đó đều không phải cách giải quyết mà cậu muốn.

Khi Lục Vọng bắt đầu phản kháng, Đồng Tự lập tức rơi vào thế yếu.

Sức lực của Lục Vọng mạnh đến kinh người, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cậu. Đồng Tự vừa tức vừa loạn, chẳng làm gì được Lục Vọng, bỗng nhiên nhào tới, cắn mạnh vào tai anh !

Lần này đến lượt Lục Vọng chết sững.

Không chỉ là bối rối tột độ, mà còn rất sốc. Anh muốn thốt lên một tiếng mẹ nó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của đối phương lướt qua vành tai mình một cái, khiến toàn thân anh run lên, tay chân như mất kiểm soát.

Chiếc tai vừa bị cắn như tê dại vì đau, chỉ còn lại cảm giác ướt át, ngứa ngáy khó chịu, cùng với một kh*** c*m khó diễn tả đang lan rộng khắp vành tai…

Lục Vọng cắn chặt răng, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng hoàn toàn.

Đồng Tự dường như đã phát tiết xong, cuối cùng cũng buông tai của Lục Vọng ra.

Chiếc tai bị cắn đến đỏ rực trong ánh sáng lờ mờ khẽ phản chiếu ánh nước, còn dính cả nước bọt của cậu.

“Mẹ nó!”

Đồng Tự chửi thề, cúi người định nhặt mấy túi nilon dưới đất.

Vừa cúi xuống, cậu đã bị Lục Vọng kéo giật trở lại, cả hai lần nữa lại bị đẩy vào tường. Lần này đến lượt Đồng Tự nếm thử cảm giác bị đè lên tường.

“Cậu dám cắn tôi à?” Giọng của Lục Vọng rõ ràng rất khó chịu, thấp hơn mọi khi rất nhiều. Mỗi chữ thốt ra đều đang nói với Đồng Tự rằng: “Cậu chọc giận tôi rồi đấy!”

Đồng Tự cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Lục Vọng, đoán chắc là đang rất tức giận. Nhưng chính vì biết anh nổi giận, cơn giận của cậu lại bớt đi hơn một nửa: “Cắn anh thì sao? Anh còn muốn cắn lại chắc? Anh mà không trả đũa thì chuyện coi như xong. Nhưng nếu còn muốn trả đũa, thì không đơn giản vậy đâu!”

Lục Vọng: “Cậu là chó à? Cắn đau thật đấy!”

Anh cảm thấy mạch máu trên trán mình đang đập thình thịch, tâm trí chẳng còn rõ ràng. Có lẽ phải cắn lại một phát mới hả được cơn giận: “Hình như cậu chưa hiểu rõ tôi rồi. Tôi là kiểu người có thù thì phải báo, bị chó cắn cũng phải cắn lại cho bằng được!”

Nói xong, anh lao thẳng tới và cắn vào tai Đồng Tự!

Lần đầu tiên trong đời, Đồng Tự hiểu được cảm giác bị người khác cắn tai là như thế nào, ngay giây phút đó, cậu nắm chặt cánh tay của Lục Vọng, toàn thân cứng đờ lại.

Không chỉ tai tê rần, mà cả sau gáy cũng tê dại. Ngón tay cậu bấu lấy cánh tay đối phương, định đẩy người ta ra.

Cơn đau rát, cảm giác ẩm ướt mềm mại, tiếng thở dồn dập bên tai, cả mùi hương ngày càng đậm toát ra từ người nào đó…

Tất cả những điều này đến quá nhanh, quá lạ lẫm, khiến cậu hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng mà vùng vẫy.

Lục Vọng cảm nhận được sự chống cự của Đồng Tự, trong lòng đang phân vân có nên thả người ra hay không. Nhưng càng nghĩ đến việc buông ra, thì lại càng không buông được.

Anh giống như một người vừa được ăn quả táo mình hằng khao khát, lúc đầu còn do dự khi cắn vào, nhưng đã ăn rồi thì không thể dừng lại…

Ngay giây sau đó, Đồng Tự cắn chặt môi dưới của chính mình, khẽ rên lên một tiếng, như vì đau, lại như vì một thứ gì khác.

Là người trưởng thành, Đồng Tự cũng từng xem video, từng có nhận thức giới tính, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự hứng thú với chuyện đó.

Cậu luôn nghĩ mình là kiểu lạnh nhạt trong t*nh d*c, nhưng cú cắn tai của Lục Vọng lại khiến cậu…

Có phản ứng!

Đồng Tự hoàn toàn hoảng loạn. Cậu dồn hết sức đẩy Lục Vọng ra, nhanh chóng nhặt lại mấy túi nilon, rồi bỏ chạy khỏi cầu thang trong hoảng hốt. Cậu không thể hiểu nổi vì sao mình lại như vậy, rõ ràng rất bài xích đồng tính, vậy mà tại sao lại phản ứng mãnh liệt đến thế?

Trong lòng cực kỳ hỗn loạn, cửa thang máy vừa mở là cậu lao vào, vội vàng nhấn nút đóng cửa.

Đồng Tự cũng chẳng nhớ rõ làm thế nào xuống được tầng một, chỉ biết là thang máy mở ra rồi đóng lại liên tục, người lên người xuống không ngớt, đến khi thấy con số hiển thị “1”, cậu mới bước ra.

Cậu cứ thế đi thẳng ra ngoài, cho đến khi bước lên taxi, ánh mắt vẫn trống rỗng nhìn phía trước như người vô hồn.

Mãi đến khi tài xế gọi: “Đến rồi, 26.”

Đồng Tự mới sực tỉnh, trả tiền, xách túi nilon bước về phía phòng vật chứng.

Vừa bước vào đã thấy Lục Vọng đang ngồi đối diện Trưởng khoa Nghiêm, hai người dường như đang bàn chuyện gì đó.

Trưởng Nghiêm nhìn cậu đầy kinh ngạc, như thể định nói gì.

Đồng Tự đặt túi vật chứng xuống, quay người lập tức rời đi.

Lục Vọng nhìn bóng lưng Đồng Tự rời đi, có phần thất thần, nói với Trưởng phòng Nghiêm: “Đồ đều ở đây rồi, hi vọng trong đó có ADN của nạn nhân.”

Nghiêm Cát lật xem túi nhựa, chỉ vào hai cục đen thui bên trong túi, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Lục Vọng: “Rác lọc ra từ trong máy giặt.”

“Được rồi, tôi sẽ nhờ người kiểm tra. Nếu hung thủ có giặt quần áo sau khi gây án, thì đúng là có khả năng tìm được ADN của nạn nhân. Nếu có thể tìm được tóc của nạn nhân thì càng tốt!”

Lục Vọng ra khỏi phòng vật chứng thì không thấy Đồng Tự đâu, chắc cậu ta vẫn còn đang giận.

Vừa rồi Đồng Tự không đợi anh mà bắt taxi về trước. Lục Vọng lái xe như bay, vượt cả taxi, đến cục cảnh sát trước Đồng Tự 5 phút.

Nghĩ đến việc Đồng Tự hay đứng hút thuốc trên sân thượng tầng hai, anh đi thẳng lên đó.

Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Đồng Tự đang đứng hút thuốc một mình.

Nghe tiếng động phía sau, Đồng Tự quay đầu lại, thấy Lục Vọng đang đi tới, lại càng bực bội.

Đồng Tự: “Anh có thể đừng theo tôi nữa được không?”

“Cho tôi xin điếu thuốc.” Lục Vọng nói.

Đồng Tự nhét bật lửa vào hộp thuốc rồi ném qua: “Sau này đừng có xin thuốc tôi nữa!”

Nhìn dáng vẻ kia, định cắt đứt quan hệ thật à?

Lục Vọng bắt lấy hộp thuốc: “Có chuyện muốn nhắc cậu… Cậu…”

Lục Vọng xoa xoa huyệt thái dương, ngập ngừng mãi không nói ra.

“Có gì thì nói nhanh!” Đồng Tự ngậm điếu thuốc, bực mình đến cực điểm.

Lục Vọng nhìn bộ đồ nữ trên người Đồng Tự, cùng với đôi chân dài lộ ra dưới váy ngắn, nói: “Cậu có muốn… thay bộ đồ khác không?”

Đồng Tự lập tức hóa đá tại chỗ.

Cậu đã bực đến mức quên mất là mình vẫn đang mặc đồ nữ!

Thảo nào lúc nãy Trưởng phòng Nghiêm nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ như thế!

Đồng Tự cúi đầu nhìn đôi chân lộ ra trong không khí, chửi một câu đm.

Lục Vọng nhìn Đồng Tự, thật sự không nhịn được bật cười.

Đồng Tự mặc váy ngắn, đứng trên sân thượng tầng hai của đội cảnh sát hình sự, d*ng ch*n, ngậm điếu thuốc, còn chửi một câu.

Lục Vọng: “Mặc đồ nữ thoải mái thế cơ à?”

Đồng Tự không thèm để ý đến anh, gần như tuyệt vọng nhìn mây đen nơi chân trời.

Lục Vọng lại nói: “Hay là tôi đưa cậu về thay đồ?”

“Không cần!” Đồng Tự dụi thuốc: “Hôm nay chỉ là một tai nạn!”

Mọi chuyện hôm nay đều là tai nạn!

Cậu quay người bỏ đi, vào bằng cách nào thì ra bằng cách đó.

Lục Vọng không đi theo, đứng ở tầng hai nhìn theo Đồng Tự rời khỏi đồn, lại thấy cậu quét một chiếc xe đạp vàng ở cổng, đạp xe về nhà.

Đôi chân dài như thế, đạp xe… đúng là… có chút… cảnh đẹp ý vui…

Đồng Tự nghe thấy phía bên hông có tiếng huýt sáo, quay đầu lại, thấy Lục Vọng đang ngậm thuốc đứng trên tầng hai nhìn mình!

“Đồ ngu!”

Đồng Tự mắng thẳng, giọng còn đầy cảm xúc nữa.

Lục Vọng đứng trên tầng hai nhìn khẩu hình cũng đoán ra được hai chữ đó.

Anh cười một lúc, thậm chí có phần say sưa mà rít một hơi thuốc, không hiểu sao, hôm nay hút thuốc lại thấy phê đến lạ…

Hết chương 29

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.