Chương 33
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Khi vòng ra phía sau ngôi nhà ngói, Lư Thanh Sơn lờ mờ nhìn thấy một cái bóng đen ngã gục dưới đất. Đúng lúc đó một tia sét bổ xuống, chiếu rõ người đang nằm dưới đất là ai.
Trước mắt cậu là một vùng đỏ thẫm, một người mặc đạo bào đang nằm ngập trong vũng nước mưa, máu không rõ từ bộ phận nào tuôn ra, hòa vào hố đất ngập nước mưa, nhuộm cả hố thành một vũng máu.
Máu tràn ra theo độ dốc đất chảy xuống dưới, rồi bị những giọt mưa lớn đập vỡ, bắn tung tóe thành những giọt nước đỏ lòm.
Dù không cần nhìn rõ mặt, chỉ cần nhìn vào trang phục, Lư Thanh Sơn cũng nhận ra người nằm trong vũng máu kia chính là Quan đạo trưởng.
Máu đỏ tươi, vẫn còn mang sự sống đang chảy, nhưng toàn bộ khung cảnh trước mắt lại tràn ngập khí lạnh của cái chết.
Lư Thanh Sơn bước đến gần, quỳ xuống cạnh Quan đạo trưởng, tay run rẩy đưa ra, định kiểm tra mạch cổ của ông.
Động mạch cảnh đã ngừng đập, nhưng da thịt vẫn còn ấm.
Lần theo vết máu, ạcau vén ống tay áo đạo bào dính đầy máu lên, trên cổ tay phải là một vết cắt dài khoảng năm centimet!
Là bị cắt động mạch!
Cậu không định nán lại nữa, phải tranh thủ lúc Ngô Trình còn chưa tỉnh dậy, lập tức xuống núi để hội với cảnh sát Lý.
Vừa bước ra khỏi đạo quán, chưa đi được trăm mét, cậu đã lờ mờ thấy một người treo lủng lẳng trên cây, đầu chúi xuống đất, tóc dài rũ xuống, hai cánh tay vì trọng lực mà giơ qua đầu treo thẳng xuống, không hề có dấu hiệu phản kháng, thân thể gầy gò khẽ đung đưa trong gió mưa.
Lúc đi đến đây cùng Ngô Trình, họ vào bằng cổng chính nên hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng khủng khiếp phía sau này.
Cậu tiến lại gần cái cây ấy.
Chưa đến nơi, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc vào mũi. Ánh đèn điện thoại quét qua thân người bị treo ngược, thấy những ngón tay trắng bệch đang nhỏ máu, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từng giọt từ đầu ngón tay, giống như một vòi nước hỏng chưa được khóa chặt.
Lư Thanh Sơn nín thở, khi nhìn kỹ lại, người bị treo trên cây chính là tiểu đồ đệ của Quan đạo trưởng, Tiểu Trí. Đôi mắt của Tiểu Trí trợn to, trong mắt đầy tia máu, không chớp mắt, cũng không kêu cứu, chỉ còn lại biểu cảm đau đớn cuối cùng đông cứng trên khuôn mặt.
Bên phải cổ cậu có một vết cắt rất sâu, da thịt lật ngược, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ trong vết thương.
Máu theo bọng mắt dưới chảy vào trong mắt, lướt một đường cong mảnh trên tròng mắt, rồi theo hàng lông mi dày rơi xuống xương lông mày, cuối cùng thấm vào mái tóc đen nhánh…
Có một khoảnh khắc, Lư Thanh Sơn cảm thấy Tiểu Trí chớp mắt.
Nhưng cậu biết, đó chỉ là ảo giác.
Nếu cậu nhớ không nhầm, Tiểu Trí chỉ mới khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, là trẻ mồ côi, được Quan đạo trưởng xem như con ruột mà nuôi dưỡng bên mình.
Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt cho Tiểu Trí, nỗi bi thương và phẫn nộ trong lòng đã thay thế gần như toàn bộ cảm giác sợ hãi.
Lư Thanh Sơn càng nghĩ càng thấy có điều bất ổn, từ lúc mất điện đến khi Ngô Trình đi tìm cầu dao rồi quay lại, chỉ cách nhau chưa đầy năm phút. Nếu Quan đạo trưởng và Tiểu Trí đều bị Ngô Trình giết, thì về lý không thể nào trong thời gian ngắn như vậy lại sát hại được hai người!
Trừ khi Quan đạo trưởng và Tiểu Trí đã bị hắn khống chế từ trước, chẳng phải lúc đó chưa giết, mà là đợi đúng thời điểm này mới ra tay. Điều đó chỉ có thể chứng minh một điều, đây là một vụ án được lên kế hoạch từ trước!
Hôm nay là Tết Trung Thu… chẳng lẽ… đạo quán này… chính là nơi Ngô Trình định tiến hành nghi lễ?
Hắn muốn dùng máu người để tế trời?
Lư Thanh Sơn bước đi hai bước, bỗng dừng lại.
Nếu đây thật sự là nơi Ngô Trình làm pháp, thì trong đạo quán này nhất định còn giấu những bí mật khác, có lẽ Tô Đạt và Lâm Hiểu Hiểu đang ở bên trong!
Họ còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, có phải cũng sẽ bị Ngô Trình cắt động mạch?
Cậu rất muốn gọi điện cho Đồng Tự, báo cho cậu ấy biết phát hiện của mình, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu.
“Đệt thật!” Lư Thanh Sơn chửi một câu, rồi nhét điện thoại vào túi. Cậu cúi xuống nhặt một viên gạch lát nền, cầm lên cân thử, như thể viên gạch có thể giúp mình thêm can đảm vậy.
Lư Thanh Sơn cầm viên gạch quay lại phía đạo quán.
Cậu hối hận vì cú đập vừa rồi quá nhẹ, không biết người đó đã tỉnh lại chưa.
Khi cậu quay trở lại trước pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn, bên trong đã không còn ai, điều đó có nghĩa là Tiểu Trình đã tỉnh! Hơn nữa bây giờ không biết đang trốn ở đâu!
Tim Lư Thanh Sơn bắt đầu đập nhanh hơn, cậu không dám gây ra tiếng động lớn, chỉ có thể lặng lẽ lần mò trong bóng tối, lần lượt tìm kiếm từng căn phòng dọc theo dãy nhà để lần theo tung tích của Tô Đạt và Lâm Hiểu Hiểu.
Cậu đẩy một cánh cửa ra, dùng đèn điện thoại soi vào trong.
Thấy một dáng người nhỏ nhắn bị trói trên ghế, tóc dài che gần hết khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra vóc dáng uyển chuyển.
Là một người phụ nữ.
Có thể nào là Lâm Hiểu Hiểu?
Bốn bề tối đen như mực, người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, thấy có người cầm điện thoại sáng đi về phía mình, cô theo bản năng kêu lên một tiếng.
“Suỵt! Đừng lên tiếng!” Lư Thanh Sơn nói “Tôi là bạn của Tô Đạt!”
Miệng của Lâm Hiểu Hiểu bị dán băng keo, không thể nói được, cô chỉ có thể dùng mũi phát ra tiếng thể hiện sự kinh ngạc.
Lư Thanh Sơn không hiểu cô muốn nói gì. Cậu bước tới gần Lâm Hiểu Hiểu, nhìn rõ đôi mắt hoảng loạn tột độ của cô ấy và nhanh chóng nhận ra, hai tay cô được quấn băng gạc dày thành hai cục tròn, trên băng gạc vẫn còn rỉ máu.
Có vẻ như cô đã bị thương.
“Không sao rồi, tôi sẽ cứu cô ra ngoài ngay bây giờ!” Lư Thanh Sơn xé miếng băng dán trên miệng Lâm Hiểu Hiểu và hỏi “Tô Đạt đâu?”
Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, không nói, trợn to mắt ngẩng lên nhìn về phía xà nhà phía trên đầu.
Lư Thanh Sơn cũng ngẩng đầu theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một chấm đỏ nhỏ đang nhấp nháy trên trần nhà.
Đó là… camera giám sát?
Lư Thanh Sơn không dám chần chừ, nhanh chóng cởi dây trói tay cho Lâm Hiểu Hiểu, rồi quỳ xuống tháo dây trói ở chân cô.
Nhưng sợi dây rất khó tháo, cậu chỉ còn cách móc bật lửa ra để thử đốt dây cho đứt, nhưng bật lửa đã bị nước vào, cậu bật mấy lần vẫn không lên lửa.
Lư Thanh Sơn như nghe thấy tiếng động cơ của camera giám sát trên đầu đang chuyển động, phát ra âm thanh của bánh răng quay, cậu như phát điên, chỉ muốn nhanh chóng tháo được sợi dây, cuối cùng đành dùng răng để cắn.
Ngay khoảnh khắc sợi dây được tháo ra, cậu nghe thấy trong cổ họng của Lâm Hiểu Hiểu phát ra một tiếng thét kinh hoàng.
Lư Thanh Sơn quay đầu lại, thấy một cái bóng đen đang đứng ở khung cửa.
Ngô Trình xuất hiện không một tiếng động, trên tay cầm một cây gậy điện.
Lư Thanh Sơn lập tức chụp lấy viên gạch lát nền đặt trên mặt đất, định liều mạng cá chết lưới rách với đối phương một phen. Nhưng chỉ một giây sau, cậu cảm thấy một dòng điện mạnh đánh thẳng vào bụng, cả người lập tức tê liệt.
Lư Thanh Sơn ngã vật xuống đất co giật, rồi nhanh chóng mất đi ý thức.
Ngô Trình nhìn cây gậy điện trong tay, lộ vẻ buồn bã nói: “Tôi muốn làm bạn với cậu… nhưng cậu lại lừa tôi…cậu làm tôi thất vọng quá…”
Nói xong câu đó, vẻ buồn bã trên mặt hắn dần dần bị thay thế bởi sự cuồng loạn đầy phấn khích: “Vậy thì đừng trách tôi nữa nhé!”
Lâm Hiểu Hiểu định đứng dậy chạy trốn, nhưng lại bị Ngô Trình túm tóc kéo ngược trở lại: “Mày mà còn làm loạn, tao sẽ thả con chó ra cắn mày đấy!”
Nghe câu này xong, Lâm Hiểu Hiểu bỗng trở nên ngoan ngoãn. Sau những ngày bị tra tấn tinh thần liên tục, ý chí phản kháng của cô đã dần trở nên yếu ớt.
Ngô Trình lại trói cô về ghế: “Mày sợ con chó đó đến thế à?” Hắn bỗng trở nên phấn khích “Vậy thì để tao dắt nó ra chơi thêm lần nữa nhé!”
Lâm Hiểu Hiểu rụt người lại trên ghế, mắt cúi nhìn xuống nền nhà tối đen, không dám ngẩng đầu: “Đừng mà, cầu xin anh”
Ngô Trình ngồi xổm xuống: “Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Hắn thò tay vào túi của Lư Thanh Sơn, lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, dùng dấu vân tay của cậu ta để mở khóa.
Giao diện trò chuyện với Đồng Tự bật lên, hai tin nhắn gần nhất vẫn chưa được gửi đi.
Ngô Trình thao tác vài lần trên đồng hồ thông minh, tắt đi thiết bị chặn tín hiệu từ xa.
Sau đó bấm “gửi lại”.
Làm xong mọi việc, hắn kéo Lư Thanh Sơn lên một chiếc xe đẩy, từ góc tối lôi ra một sợi dây thừng, trói anh từ đầu đến chân.
“Mày đoán xem, người tiếp theo sẽ là ai?”
Ngô Trình nâng cằm cô lên, bóp chặt trong tay: “Video của mày với con chó đã được lưu lên mạng rồi. Nếu mày không nghe lời, tao sẽ phát tán đường link ra, để cho tất cả mọi người đều thấy!”
Ngô Trình cười khoái trá, còn Lâm Hiểu Hiểu thì sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
“Như thế… cơn ác mộng sẽ mãi mãi đeo bám theo mày!”
Nói xong, Ngô Trình vừa hát khe khẽ, vừa đẩy xe đưa Lư Thanh Sơn ra khỏi căn phòng, sau đó từ từ đóng cửa lại.
Mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu. Lâm Hiểu Hiểu nhìn ánh sáng le lói từ khe cửa, khẽ nức nở.
Trước khi đến đây, cô và Tô Đạt bị nhốt trong cùng một căn phòng, xung quanh là những chiếc camera giám sát đang không ngừng quay. Mỗi ngày đều có người đưa cơm qua một khe cửa bằng thép không gỉ.
Tô Đạt có thể tự do di chuyển, còn cô thì bị xích bằng dây sắt trên giường.
Cổ tay và cổ chân đều bị cố định bằng xích sắt, cô không thể ngồi dậy, không thể xoay người, càng không thể tự mình ăn uống hay đi vệ sinh.
Vì vậy, Tô Đạt buộc phải đút cô ăn và dọn dẹp những chất thải ghê tởm giúp cô.
Lần đầu tiên bị người ta đối xử như thế, cô cảm thấy sống không bằng chết, mỗi ngày đều nằm trên giường giãy giụa, không nghe lọt bất kỳ lời an ủi nào từ Tô Đạt.
Để không phải đi vệ sinh, cô bắt đầu tuyệt thực, chỉ cần cố gắng chịu đựng đến lúc cảnh sát tới, là sẽ được cứu!
Nhưng cô không ngờ rằng, chỉ cần cô dám phản kháng thì sẽ bị điện giật. Dòng điện truyền qua những sợi xích gắn vào tay chân, mỗi lần giật là một lần đau đớn đến mức chết đi sống lại.
Và cô có thể cảm nhận được, từng đợt giật điện ngày càng mạnh hơn.
Tô Đạt cầu xin qua camera, nhưng đối phương vẫn không dừng tay, cho đến khi trên màn hình LED hiện lên một hàng chữ đỏ.
Lâm Hiểu Hiểu không dám nhớ lại dòng chữ đó viết gì.
Cô chỉ nhớ rằng, sau những lần bị điện giật liên tiếp, cô nhiều lần ngất đi, đến lần cuối cùng tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường, tay chân đều được băng bó, tất cả các dây trói đều đã được tháo bỏ, trên người còn phảng phất mùi sữa tắm.
Ai đó đã giúp cô tắm rửa, thay quần áo, và băng bó vết thương.
Cô biết người đó là Tô Đạt, dần dần cảm nhận được cơn đau âm ỉ nơi hạ thể. Cô mơ hồ biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết co rúm người lại trên giường, không dám động đậy.
Tô Đạt thấy cô đã tỉnh, ngồi trên ghế cạnh giường nói: “Xin lỗi, anh không thể nhìn em bị hắn giật chết trước mắt được.”
Lâm Hiểu Hiểu: “Tôi thà bị giật chết còn hơn!”
Hết chương 33
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.