🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 40

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

“Tôi phát hiện gan cậu to thật đấy, dám moi tiền từ tay của Ngô Chí.” Lục Vọng nheo mắt nhìn Đồng Tự, bỗng nhiên nhận ra bản thân vẫn chưa hiểu hết về con người của Đồng Tự: “Cậu đang có kế hoạch gì đúng không?”

Đồng Tự nhìn vào màn đêm trước mắt, ánh đèn pha từ sân thể thao gần đó chiếu vào một bên mặt cậu, khiến đường nét gò má và cổ trông sắc sảo lạ thường, những đường sáng tối rõ ràng cũng trở nên lấp lánh.

Đồng Tự nói: “Anh thấy tôi có giá trị lợi dụng gì với Ngô Chí?”

Lục Vọng chăm chú nhìn Đồng Tự: “Ngoại hình đẹp, có thể giúp hắn kiếm tiền, còn có thể dùng cậu để uy h**p tôi.”

Đồng Tự lập tức trợn mắt lườm: “Lần trước đội trưởng lấy danh nghĩa của tôi hẹn gặp hắn ở quán cà phê, kết quả là hắn bị bắt ngay tại chỗ. Theo lẽ thường, một người bình thường sẽ nghi ngờ tôi, tuyệt đối không liên lạc với tôi nữa.”

Đồng Tự bình tĩnh nói tiếp: “Nguy cơ vừa được hóa giải, hắn đã lập tức nghĩ tới việc liên hệ với tôi. Điều đó chỉ chứng minh hai vấn đề: Thứ nhất, hắn rất muốn trả thù tôi; Thứ hai, hắn đang âm thầm chuẩn bị kế hoạch khác, có thể cần tôi tham gia.”

Lục Vọng lặng lẽ nghe Đồng Tự phân tích, cảm thấy rất hợp lý. Hơn nữa, dáng vẻ điềm tĩnh khi phân tích vấn đề của Đồng Tự lại khiến anh thấy cuốn hút, đầu óc bắt đầu mơ màng.

Đồng Tự tiếp tục nói: “Tôi đoán khả năng thứ hai lớn hơn, vì dây vào một người có liên quan đến cảnh sát không phải là hành động khôn ngoan. Thế nên tôi vẫn đang chờ bước đi tiếp theo của Ngô Chí… Lâm Hiểu Hiểu có thể sẽ là điểm đột phá.”

“Phân tích rất có lý, vậy cậu định làm gì tiếp theo?” Lục Vọng nhìn chăm chú vào xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo của Đồng Tự, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

“Tôi phải làm rõ tại sao Lâm Hiểu Hiểu lại đến công ty của Ngô Chí. Hành động của cô ta rất bất thường.”

Lục Vọng nói: “Có thể hỏi Tô Đạt, biết đâu cậu ta biết điều gì đó.”

Lục Vọng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đạt. Anh không hỏi thẳng vì sao Lâm Hiểu Hiểu lại đi làm livestreamer ở công ty của Ngô Chí, mà nói chuyện phiếm với đối phương một lúc, rồi tìm cơ hội, giả vờ như tiện miệng hỏi một câu: “Tôi nghe nói cô ấy đi làm streamer rồi?”

“Gì cơ?!”

Tô Đạt có vẻ rất ngạc nhiên. Sau sự ngạc nhiên đó, cậu ta im lặng rất lâu, không biết đang nghĩ gì.

Mãi một lúc sau Tô Đạt mới trả lời: “Chuyện này cô ấy chưa từng nói với tôi. Để tôi hỏi thử cô ấy xem sao.”

Lục Vọng tiếp lời: “Lúc hai người bị bắt có chuyện gì xảy ra không? Sao tôi thấy hành động của Lâm Hiểu Hiểu rất kỳ lạ?”

Tô Đạt ngập ngừng một chút rồi nói: “Cô ấy… có thể bị dọa sợ, muốn tìm việc gì đó để phân tâm thôi. Cho cô ấy thêm thời gian, chắc sẽ ổn thôi!”

Lục Vọng biết không thể moi thêm thông tin gì từ Tô Đạt nữa, đành nói: “Đội trưởng rất quan tâm hai người. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhớ lập tức báo cho tôi và Đồng Tự.”

“Không vấn đề gì, tôi đang có việc, nói chuyện sau nhé.” Tô Đạt vội vàng cúp máy.

“Trong lòng Tô Đạt có chuyện.” Đồng Tự nhận ra điểm bất thường: “Thời gian suy nghĩ của cậu ta quá lâu, không giống phong cách mọi khi.”

Lục Vọng nói: “Tôi đoán có thể liên quan đến chuyện riêng tư giữa Lâm Hiểu Hiểu và Tô Đạt. Dù sao thì mấy cô gái bị giết trước đó đều từng bị xâm hại t*nh d*c. Vậy tại sao Lâm Hiểu Hiểu lại có thể bình an vô sự trở về? Liệu có điều gì khuất tất không?”

Đồng Tự cau mày: “Ý anh là… bọn họ đã đạt được thỏa thuận nào đó với hung thủ?”

Lục Vọng đáp: “Trong thời gian bị bắt, Lâm Hiểu Hiểu và Tô Đạt bị giam trong cùng một căn phòng. Lâm Hiểu Hiểu nói cô ấy chưa từng gặp hung thủ, còn lời mô tả của Tô Đạt về hung thủ cũng rất mơ hồ. Điều đó chứng tỏ hung thủ chưa từng trực tiếp lộ mặt với họ.”

Cảnh sát đã tìm thấy một ổ cứng di động trong phòng của Ngô Trình, bên trong có video ghi lại quá trình giết hại thi thể nữ ở Lâm Hồ và công trường. Cộng thêm video thi thể trong nhà kho lan truyền trên mạng, có thể suy đoán hung thủ có thói quen quay lại quá trình phạm tội của mình. Nhưng tại sao hung thủ lại không quay video của Lâm Hiểu Hiểu và Tô Đạt?

Lục Vọng ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Là không quay thật, hay là đã bị ai đó âm thầm xóa đi? Hoặc cũng có thể, bị người khác sao chép mang đi, dùng để uy h**p nạn nhân?”

Đồng Tự trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu Ngô Chí thật sự đã sao chép nội dung trong ổ cứng thì hắn phải làm điều đó trước khi bị bắt. Nếu đúng như vậy thì chẳng phải hắn đã sớm biết Ngô Trình chính là hung thủ giết người rồi sao!”

Lục Vọng tiếp nối dòng suy nghĩ của Đồng Tự: “Biết rõ em trai mình là hung thủ giết người hàng loạt mà vẫn có thể bình thản tiếp xúc với hắn, thậm chí còn để hắn cầm chìa khóa nhà mình… Nghĩ đến thôi cũng thấy rợn cả tóc gáy!”

Đồng Tự đút hai tay vào túi quần: “Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu livestream từ khi nào?”

“Lần đầu livestream là 9 giờ tối qua, kéo dài đến 12 giờ đêm.” Lục Vọng trả lời.

Đồng Tự nói: “8 giờ tối qua, khi nói chuyện điện thoại với đội trưởng, anh ấy còn bảo chúng ta cứ thăm dò phản ứng của Ngô Chí trước đã. Vậy mà sáng nay lại đột nhiên gọi chúng ta đến nói chuyện, còn bảo tránh xa Ngô Chí một chút… Có phải là đội trưởng đã biết chuyện Lâm Hiểu Hiểu livestream, rồi cũng suy luận ra điều giống chúng ta?”

Lục Vọng: “Tôi nghĩ khả năng đó rất lớn.”

Đồng Tự hít sâu một hơi: “Rốt cuộc Ngô Chí đang muốn làm gì chứ?”

Lục Vọng cũng nhíu mày lại: “Cậu định hẹn Ngô Chí đi xem phim vào mấy giờ ngày mai?”

“Chiều đi, buổi trưa còn phải đưa Tô Đạt đến lớp tư vấn tâm lý, xong bên đó rồi tính.”

Lục Vọng: “Vậy sáng mai hai đứa mình đi mua sắm đi!”

“Mua sắm?” Đồng Tự nhìn Lục Vọng đầy khó hiểu.

“Ừ, mua cho cậu vài bộ đồ để tiện dùng khi làm nội gián.”

“Cũng được.” Đồng Tự cũng cảm thấy cần phải mua một vài thứ để phòng thân, chẳng hạn như bình xịt hơi cay gì đó.

Lục Vọng: “Giờ đừng quay về ký túc xá nữa, về nhà tôi đi, tôi dạy cậu mấy bộ quyền phòng thân.”

“Không cần đâu.” Đồng Tự nói: “Tới lúc đó tùy cơ ứng biến là được.”

Chỉ cần nghĩ đến việc phải có tiếp xúc cơ thể với Lục Vọng, cậu lại cảm thấy… thôi, bỏ qua thì hơn.

“Anh dẫn cưng đến một chỗ.” Lục Vọng đút hai tay vào túi quần, bước về phía cổng trường. Đi được hai bước, anh quay đầu lại hỏi Đồng Tự: “Đi không?”

Đồng Tự hỏi: “Anh nói trước, là đi đâu?”

“Tôi có một người bạn từng luyện võ, thể hình cũng tương tự Ngô Chí. Dẫn cậu đến để giao lưu thử một chút, tiện thể học vài chiêu phòng thân.”

Nghe Lục Vọng giải thích như vậy, Đồng Tự mới chịu đi theo.

Hai người phóng xe máy như bay ra đến vùng ven thành phố, vào một khu biệt thự. Sau khi rẽ trái rẽ phải một hồi, đến mức Đồng Tự tưởng mình sắp lạc đường, xe mới dừng lại trước một căn biệt thự.

Người bên trong biệt thự nghe thấy tiếng xe máy, liền đi ra.

Tần Phong mở cửa liền thấy Lục Vọng dắt theo một cậu bạn chân dài eo thon, mà lại còn khá đẹp trai.

“Giữa đêm khuya khoắt thế này, coi chỗ của tôi là nhà nghỉ của cậu à?” Tần Phong nhìn Lục Vọng đầy vẻ không hài lòng. “Lần này dẫn người đến sao lại khác với lần trước thế?”

Lục Vọng hơi bực: “Cậu nói bậy cái gì đấy!” Nói xong, anh quay sang giải thích với Đồng Tự: “Tôi thực sự chưa từng dẫn ai đến đây. Cậu ta chỉ đùa thôi!”

Đồng Tự nhìn Lục Vọng bằng ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng thầm nghĩ: Anh có từng dẫn ai tới hay không thì liên quan quái gì đến tôi!

Tần Phong nhìn thấy cảnh đó thì cười: “Đùa chút thôi mà, tôi chỉ muốn thăm dò phản ứng của anh Lục xem sao thôi. Xem ra tôi đoán đúng rồi nhé!”

Tần Phong cười tinh quái: “Hai người ở bên nhau từ khi nào thế?”

Câu này khiến cả hai người đều ngớ ra, Lục Vọng chỉ còn biết nói: “Cậu bớt nói vài câu đi, đừng dọa người ta bỏ chạy!”

Tần Phong gật đầu: “Được thôi, vào nhà trước đã.”

Biết được mục đích hai người đến đây, Tần Phong xoa cằm hỏi: “Anh Lục, sao cậu không tự dạy? Bảo tôi dạy chẳng phải là thừa à?”

Lục Vọng: “Lắm lời làm gì, dạy đi là được rồi!”

Tần Phong cũng khá nhiệt tình, dạy rất bài bản. Đồng Tự học mấy chiêu, trông cũng ra dáng lắm.

Tần Phong nói: “Nếu có người từ phía sau choàng tay siết cổ cậu, lúc này cậu có thể dùng hai tay ôm đầu, hơi hạ thấp người, nghiêng người sang một bên để bảo vệ đầu và sau gáy. Đồng thời tìm cơ hội, dùng chân trái tấn công vào hạ bộ đối phương… như thế này…”

Đồng Tự tập thử hai lần, động tác lấy lực từ chân có vẻ hơi cứng nên Tần Phong bảo Lục Vọng lại đây hỗ trợ làm mẫu.

Lục Vọng từ phía sau giả vờ tấn công Tần Phong. Tần Phong bất ngờ nghiêng người sang trái, hai tay ôm đầu, hơi khom xuống, chân trái lấy lực, nhấc chân đá thẳng vào hạ bộ của Lục Vọng, rồi dừng lại ngay trước khi chạm vào.

Tần Phong hỏi: “Hiểu rồi chứ?”

Đồng Tự nhớ lại một lượt: “Hiểu rồi.”

Tần Phong đi sang một bên uống nước: “Vậy hai người thử lại đi, để tôi xem Đồng Tự làm được chưa.”

Đồng Tự làm theo lời Tần Phong dạy, khi cảm thấy Lục Vọng tấn công từ phía sau, cậu lập tức nghiêng người, hơi khụy xuống để bảo vệ phần đầu. Nhưng khi ngón tay của Lục Vọng vừa chạm vào cổ cậu, cậu liền phản xạ nâng chân trái lên, đá mạnh về phía hạ bộ của Lục Vọng.

“Mẹ nó!” Lục Vọng lập tức buông Đồng Tự ra, hai tay ôm lấy hạ bộ, đau đến mức không đứng thẳng nổi.

“Cậu đá thật à?!” Nói xong, Lục Vọng quỳ rạp xuống thảm, người co lại như con tôm, trông đau không nhẹ chút nào.

“Anh không sao chứ?” Đồng Tự vội vàng ngồi xuống kiểm tra Lục Vọng: “Tôi vừa phản xạ có điều kiện thôi, xin lỗi!”

Tần Phong ở bên cạnh dùng ngón tay gõ gõ vào huyệt thái dương của mình: “Cái này là phản xạ có điều kiện hay là hồi hộp á? Tôi chạm vào cậu sao cậu không phản xạ có điều kiện?”

Câu này vừa thốt ra, Đồng Tự đang ngồi dưới đất liền cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.

Tần Phong nói không sai, cậu không hề có cảm giác gì đặc biệt với tiếp xúc thân thể từ người khác, nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay của Lục Vọng chạm vào cổ mình, cả cơ thể cậu lại nổi da gà, phản ứng thậm chí hơi quá mức.

Lục Vọng quỳ trên thảm khá lâu mới dần dần hồi phục, ngẩng đầu lên nói câu đầu tiên: “Học tốt đấy! Lần sau phải đá y như thế!”

Tần Phong đang uống nước thì sặc một ngụm, bị câu nói của Lục Vọng làm cho choáng váng.

Nghĩ lại năm xưa khi đánh nhau hội đồng cùng Lục Vọng, dáng vẻ anh hùng lẫm liệt của cậu ta chưa bao giờ thua trong trận nào.

Vậy mà bây giờ lại bị một thằng nhóc không biết đánh nhau đá trúng điểm yếu, đã thế còn nói ra một câu yếu ớt đến vậy!

Nếu chuyện này mà lọt đến tai đám anh em năm xưa, e rằng bọn họ sẽ cười đến rớt cả răng!

Hết chương 40

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.