Chương 42
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Cùng lúc đó, trong đầu Đồng Tự cũng đột nhiên bật ra hàng loạt dấu chấm hỏi.
Anh ta nhìn thấy rồi?
Chắc chắn là đã thấy rồi!
Thế giới này rốt cuộc tại sao lại tồn tại cái thứ rác rưởi như váy chứ?!
Tên ngu đó sao lại ngồi bệt dưới đất?!
Là đang giở trò lưu manh với mình sao?!
Đồng Tự dần dần trở nên mất kiểm soát, không cần biết Lục Vọng có thật sự nhìn thấy hay chưa, cậu trực tiếp túm lấy cổ áo anh ta, lôi xốc anh dậy khỏi sàn!
Lục Vọng trợn mắt nhìn Đồng Tự, thầm nghĩ: Nhìn yếu ớt thế mà khỏe phết đấy chứ!
“Anh…” Đồng Tự nghiến răng bật ra một chữ, rồi lại không biết phải diễn đạt cơn giận trong lòng như thế nào.
“Tôi…” Lục Vọng cũng lúng túng, đầu óc vẫn đang treo máy.
Đồng Tự định vung tay đấm, nhưng đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào bụng mình.
Thứ đó là gì, không cần nói cũng hiểu.
Cùng là con trai, Đồng Tự gần như không cần suy nghĩ cũng biết thứ gì mà mọc ở cái chỗ đó.
Lục Vọng lập tức lùi lại một bước, ngượng ngùng gãi gãi mấy sợi tóc rủ trước trán: “Tôi… đi vệ sinh chút.”
Đồng Tự không cản, thật ra thì cậu đang bị sốc, tạm thời chưa phản ứng kịp, cũng chẳng nghe rõ Lục Vọng vừa nói gì.
Đợi Lục Vọng vào trong nhà vệ sinh, Đồng Tự mới dần dần tỉnh ra khỏi trạng thái mơ hồ, rồi ngồi trở lại ghế sofa.
Giống như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ, khiến mặt nước phải trải qua một loạt gợn sóng mới có thể yên lại, lòng Đồng Tự lúc này cũng vậy, từng vòng sóng lăn tăn lan ra từ trung tâm, tầng tầng lớp lớp va vào trí não đang không được tỉnh táo của cậu.
Cậu vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu tu ừng ực hơn nửa chai, như thể làm vậy có thể rửa sạch viên sỏi vướng trong lòng.
Cảm giác khi nãy quá rõ ràng, không thể nhầm được.
Bảo sao tên kia một mực không chịu đứng dậy, chẳng lẽ là từ lúc đó đã bắt đầu rồi…
Không biết có phải vì phòng này thông gió không tốt, Đồng Tự đột nhiên cảm thấy thiếu oxy, đầu óc lơ mơ như vừa uống rượu, không còn tỉnh táo.
Còn trong nhà vệ sinh, Lục Vọng đang cố gắng hạ nhiệt, giữ bình tĩnh lại.
Anh thật sự không chịu nổi kiểu quyến rũ gián tiếp của Đồng Tự, nên phản ứng như vậy hôm nay là hoàn toàn bình thường.
Anh dùng nước lạnh rửa mặt, rồi chống tay lên bồn rửa, đứng yên một lúc để bình tâm lại.
Nhìn gương mặt mình trong gương, Lục Vọng đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Táo bạo….Đồng Bảo…”
Trong đầu vẫn phát lại hình ảnh Đồng Tự túm cổ áo mình, cái vẻ dữ dằn nhưng không thể kháng cự đó khiến anh hoàn toàn mê mẩn.
Sao một người khi tức giận lại có thể đáng yêu đến vậy chứ, chẳng lẽ mình chính là kiểu người … muốn ăn đòn trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, Lục Vọng khẽ cười với hình ảnh mình trong gương, nụ cười có phần khờ khạo.
Khi Lục Vọng bước ra khỏi nhà vệ sinh, Đồng Tự đã thay lại quần áo, mặc đúng bộ đồ lúc đến đây.
Lục Vọng thở phào một hơi, có chút ngượng ngùng, cầm một bộ đồ nữ có vẻ kín đáo hơn đi tới: “Hay là mặc bộ này đi?”
Đồng Tự nghe thấy âm thành thì hơi nghiêng đầu nhìn sang Lục Vọng, cũng có vẻ hơi lúng túng.
Lục Vọng dừng lại cách Đồng Tự khoảng một mét, ánh mắt nhìn nghiêng theo gương mặt Đồng Tự, bất giác ngẩn người.
Anh biết Đồng Tự đẹp, từ trước đến nay đều biết. Nhưng trước đây, anh chỉ chú ý gương mặt, phần thân trên, hoặc đôi chân dài.
Nhưng lúc này, khi nhìn cậu, ánh nhìn của anh như được lắp thêm kính lúp…
Đôi mắt anh không rời khỏi đôi môi đỏ mọng và căng đầy của Đồng Tự, cùng với khóe môi tự nhiên hơi cong lên…
Yết hầu Lục Vọng khẽ động đậy, trong lòng bỗng nảy sinh đủ loại suy nghĩ. Anh lại cảm thấy sống mũi của cậu thật quá hoàn mỹ, từ góc nghiêng nhìn qua, hàng mi cong dài như cánh bướm khẽ đập trên sống mũi. Ánh mắt lạnh nhạt cao ngạo kia, mỗi lần nhìn người đều mang theo khí chất bất khả xâm phạm.
Nhưng chính vì như thế, anh lại càng muốn xâm phạm hơn, cứ như bị bỏ bùa mê.
Tim Lục Vọng đập càng lúc càng nhanh, giống như vừa dính phải thuốc phiện, một loại cảm giác gây nghiện không thể dừng lại.
Đồng Tự quay đầu lại, nhìn bộ đồ trong tay Lục Vọng là áo sơ mi trắng và quần dài, kiểu dáng ngoài việc nhỏ hơn đồ nam bình thường thì cũng không khác mấy. Trong lòng thầm nghĩ: Mang cái này ra sớm có phải đỡ mệt không?
“Vì sự an toàn của cậu, sau này vẫn nên…”
“Biết rồi, khỏi nhắc.”
Đồng Tự ngắt lời anh, chỉ nghiêng người, lạnh mặt nhận lấy bộ đồ: “Không cần thử nữa, lấy cái này đi, buổi thuyết trình sắp bắt đầu rồi.”
Lục Vọng nhìn đồng hồ, đã 11:40.
Nơi này cách hội trường thuyết trình chỉ khoảng 2km, nếu đi xe máy thì vài phút là tới.
Anh gấp bộ đồ vừa thử xong, bỏ vào túi xách tay: “Lên xe, tôi chở cậu đi.”
Đồng Tự vốn không muốn ngồi, nhưng lại sợ tỏ thái độ rõ quá thì lộ ra là mình đang né tránh, giống như biết gì đó.
Không muốn hành động quá khác thường, nên cậu chẳng nói gì, lên xe ngồi sau luôn: “Anh nhanh lên một chút, sắp muộn rồi!”
“Yên tâm, trên con phố này không ai nhanh bằng tôi đâu!”
Lục Vọng vừa dứt lời đã thấy không ổn, nên vội vàng bổ sung: “Ý tôi là tốc độ chạy xe!”
Thật ra không giải thích còn đỡ, giải thích xong càng khiến không khí trở nên lúng túng hơn.
Người ngồi sau không đáp lời, Lục Vọng vặn tay ga, xe vọt lên phía trước.
May mà Đồng Tự đã bám chặt vào phần sau, nếu không chắc chắn đã ngã nhào ra sau, mặt úp đất.
Chiếc xe lao khỏi con hẻm, đến chỗ ngã rẽ liền phanh gấp, Đồng Tự theo quán tính nghiêng hẳn người về phía trước, bị ép dán sát vào lưng Lục Vọng.
Bình thường thì tư thế này cũng không có gì, nhưng sau chuyện xảy ra hôm nay, hành động này bỗng trở nên mập mờ khó nói.
Đồng Tự không nói gì, dịch người về phía sau mấy phân.
Vừa rẽ xong, Lục Vọng lại tăng tốc, rồi lại đột ngột phanh gấp, Đồng Tự lại dán sát vào lưng anh…
Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng Đồng Tự không nhịn nổi nữa: “Anh không sợ lắc nhiều quá làm nước gạo trong đầu tràn ra ngoài à?!”
“Đó không phải nước gạo đâu.” Lục Vọng cười nói: “Đó là ngọc lộ ngưng tụ sau khi tình yêu lên men!”
Đồng Tự cạn lời, hoàn toàn không biết nên phản bác thế nào. Bình thường cậu sẽ chửi lại ngay, nhưng hôm nay cậu đang bối rối, đầu óc không được linh hoạt, đến kỹ năng chửi bới cũng thoái hóa luôn rồi.
Đợi đèn đỏ, Lục Vọng nghiêng đầu nhìn Đồng Tự một cái: “Hay là ôm chặt tôi một chút?”
Đồng Tự nghe xong liền siết chặt tay, bám chặt hơn vào khe hở trên yên xe máy.
Thấy Đồng Tự không mắng cũng không phản đối, Lục Vọng liền tự nhiên duỗi tay ra nắm lấy cổ tay trắng trẻo của cậu, kéo về phía trước, đặt lên eo mình.
Đồng Tự vừa định rút tay về, thì lại bị anh nắm chặt hơn: “Nếu sau một tháng cậu vẫn không thể thích tôi, tôi sẽ tự động rút lui… Vậy nên, trước khi điều đó xảy ra, cậu có thể can đảm một chút!”
Đèn xanh bật lên, Đồng Tự vẫn rút tay về như cũ.
Trên đoạn đường tiếp theo, Lục Vọng cảm thấy lòng mình nặng trĩu, đến gần hội trường, anh bỗng cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo mình.
Nhẹ đến mức, anh tưởng mình cảm giác sai.
Anh cúi mắt xuống nhìn, quả nhiên thấy hai ngón tay đang khẽ kẹp lấy vạt áo ở thắt lưng.
Nếu lúc đó anh không đội mũ bảo hiểm, chắc Đồng Tự có thể nhìn thấy anh cười ngu như thằng tâm thần qua gương chiếu hậu.
Bản thân Đồng Tự cũng không biết mình đang làm gì, sau khi nắm lấy vạt áo Lục Vọng, cậu lại cảm thấy hối hận, ngón tay cứng đờ, không biết là nên buông ra hay tiếp tục nắm, cuối cùng chỉ đành giữ nguyên tư thế như thế.
Năm phút sau, xe dừng lại trước hội trường, Đồng Tự lập tức buông tay ra, đồng thời liếc nhìn đồng hồ.
Còn mười phút nữa là bắt đầu, nhưng không thấy bóng dáng Tô Đạt đâu.
Đồng Tự gọi điện cho Tô Đạt, nhưng bên kia dập máy ngay.
Có lẽ là đã vào bên trong rồi.
Tô Đạt trước giờ vẫn vậy, cảm thấy không cần thiết phải nghe thì sẽ dập máy luôn.
Lục Vọng tháo mũ bảo hiểm xuống, cả người như đang phát sáng: “Không bắt máy à?”
Đồng Tự nhét điện thoại vào túi: “Chắc là đang ở bên trong, tôi vào trước đây.”
“Ừ, tôi còn chút việc phải làm. Kết thúc tôi tới đón cậu đi ăn.” Lục Vọng nhìn gương mặt có vẻ ngại ngùng của Đồng Tự, cười nói: “Trước khi ra gọi cho tôi nhé?”
Đồng Tự vốn định nói không cần, cậu có thể tự bắt xe về, nhưng lời đến miệng lại chần chừ.
Thấy Lục Vọng đang nhìn mình đầy chờ mong, cậu bỗng cảm thấy không nỡ từ chối.
Ánh mắt cậu dừng lại trên mũ bảo hiểm của Lục Vọng một lúc: “Ừ.”
Lục Vọng nói đúng, chỉ là một tháng mà thôi, một tháng sau họ sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Vậy nên mấy chuyện nhỏ thế này thật sự không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì người đó cũng sẽ sớm biến mất khỏi thế giới của cậu.
Sau khi bước vào hội trường, không hiểu vì sao, Đồng Tự bỗng quay đầu lại nhìn, thấy Lục Vọng đang mỉm cười nhìn mình.
Đồng Tự lập tức quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác như khúc gỗ, đơ đơ đưa vé kiểm tra.
Biết Lục Vọng vẫn đang nhìn mình, tim Đồng Tự bất chợt lệch nhịp một cái.
Theo chỉ dẫn trên vé, Đồng Tự tìm được chỗ ngồi của mình, hàng 5, ghế 14. Lúc tiến lại gần, cậu mới phát hiện người ngồi ở ghế 15 không phải Tô Đạt, mà là Lâm Hiểu Hiểu.
Chuyên gia tâm lý đã đến, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, Đồng Tự liền ngồi xuống trước.
Chưa kịp mở lời, Lâm Hiểu Hiểu bất chợt nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Tô Đạt có việc bận nên đã chuyển vé lại cho tôi.”
Đồng Tự ừ một tiếng, mắt vẫn dán chặt vào vị chuyên gia đang đứng trên bục giảng.
“Chuyện hôm đó, tôi không nên nói như vậy.” Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục “Tin nhắn WeChat lần trước… là do tôi quá xúc động. Hy vọng cậu đừng để bụng.”
Ánh đèn trước mắt Đồng Tự chập chờn sáng rồi lại tối, cậu bỗng nhớ đến lần đó Lâm Hiểu Hiểu từng hỏi: Tại sao lại lừa tôi?
Đồng Tự không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành đáp một câu: Xin lỗi.
“Ồ, không sao.” Nói xong câu đó, Đồng Tự lại thấy mình hình như có vẻ quá lạnh nhạt, nên bổ sung thêm: “Cô vẫn ổn chứ?”
Hết chương 42
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.