🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 57

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Lục Vọng nhận lấy con dao mổ mà Cố Nguyên đưa cho: “Thầy Cố, thầy chắc chứ?”

“Em đã rất thuần thục rồi, tôi sẽ đứng bên cạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu. Tình hình giải phẫu lần này tôi sẽ ghi vào báo cáo thực tập của em, mong em nghiêm túc đối đãi.”

Nghe Cố Nguyên nói vậy, Lục Vọng lập tức cảm thấy có chút hồi hộp.

Đồng Tự giúp anh đeo kính bảo hộ, rồi nói một câu: “Cố lên.”

Chỉ nhờ một tiếng “cố lên” của Đồng Tự, Lục Vọng lập tức cảm thấy tràn đầy tự tin.

Anh vốn thuận tay trái, nhưng nghĩ một lúc lại đổi dao sang tay phải.

“Không sao, cứ dùng tay trái đi.” Cố Nguyên nói.

Lục Vọng còn chưa bắt đầu giải phẫu, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với một vụ án thực tế, thực hiện mổ tử thi với tư cách là một pháp y.

Cố Nguyên: “Sau này các em sẽ tiếp xúc với các thi thể ở đủ loại trạng thái tử vong khác nhau. Trước mỗi lần xuống dao, phải nghĩ kỹ mình đang làm gì. Sau khi giải phẫu xong, phải cố gắng hết sức khôi phục lại nguyên trạng thi thể, bảo vệ phẩm giá cho người đã mất.”

Lục Vọng: “Em hiểu rồi, thầy Cố.”

Lục Vọng dùng ngón trỏ và ngón cái tay phải giữ chặt vùng da ở cổ thi thể, qua hai lớp găng tay cao su, Đồng Tự vẫn nhìn thấy dấu mồ hôi hiện rõ trên mu bàn tay Lục Vọng.

Có thể thấy, Lục Vọng rất căng thẳng. Trong bầu không khí áp lực ấy, một nhát rạch hình chữ “I” ngay ngắn được rạch theo đường giữa cơ thể, đường dao dứt khoát, trơn tru, như thể đã luyện tập rất nhiều lần.

Dao mổ vòng qua rốn, tiếp tục rạch xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí phía trên khớp mu.

Độ thành thạo của Lục Vọng khiến Đồng Tự phải kinh ngạc, với một thực tập sinh lần đầu tiên thực hiện mổ tử thi, nhát dao này đã rất hoàn hảo.

Trương Tuyết Oánh rất gầy, trên người không có nhiều mỡ bao phủ. Sau khi Lục Vọng khoét sâu thêm ở đường rạch, mô liên kết và cơ dưới da đã lộ ra.

Nghiêm Cát đứng bên trêu chọc: “Bạn bạn Lục, giải phẫu người với giải phẫu heo có gì khác nhau?”

Dao trong tay Lục Vọng hơi khựng lại: “Giải phẫu…”

“Đừng nói chuyện, nghiêm túc!”

Cố Nguyên lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, còn quay đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Cát: “Đừng làm phiền học trò của tôi suy nghĩ.”

Nghiêm Cát nhún vai: “Được rồi, bạn học Lục, nghiêm túc đấy, thầy Cố đặt nhiều kỳ vọng vào em đó!”

Cố Nguyên: “Khi phẫu thuật phải tập trung cao độ. Chỉ một chút phân tâm thôi cũng có thể dẫn đến sai sót trong nhận định.”

Lục Vọng: “Vâng, em hiểu rồi.”

Lục Vọng tập trung tinh thần, chuẩn bị mở khoang bụng nạn nhân.

Dao mổ đâm vào, rồi xẻ ra, máu màu đỏ sẫm lập tức trào ra dọc theo vết cắt. Vì thiếu kinh nghiệm, Lục Vọng liền giơ cả hai tay lên theo phản xạ.

Cố Nguyên: “Trước khi mở ổ bụng, em đã kiểm tra rồi, thấy áp lực trong bụng cao, có sóng dịch khi ấn, điều đó chứng tỏ có trên 300ml dịch tích tụ. Lẽ ra em phải đoán trước sẽ có máu hoặc dịch trào ra.”

Lục Vọng điều chỉnh lại tâm lý, tiếp tục mở rộng vết mổ ở bụng. Lần này anh bình tĩnh hơn hẳn, thao tác cũng thuần thục hơn nhiều.

Một lượng lớn chất lỏng sẫm màu, đục ngầu trào ra từ khoang bụng. Lúc này, Cố Nguyên hỏi Đồng Tự một câu: “Tại sao máu trong ổ bụng không đông lại?”

Câu hỏi này không làm khó được Đồng Tự: “Chất chống đông trong màng bụng sẽ ngăn cản fibrinogen chuyển hóa thành fibrin, vì thế máu không bị đông lại.”

Cố Nguyên gật đầu: “Học khá đấy.”

Sau khi Lục Vọng mở ổ bụng, phần ruột non và nội tạng bên trong đều bị tổn thương ở các mức độ khác nhau, hai quả thận đều bị hung khí đâm thủng, các chất bên trong hòa lẫn vào nhau, hiện trường vô cùng hỗn loạn, mùi hôi cũng không sao diễn tả nổi.

Nhưng Lục Vọng vẫn giữ được bình tĩnh, cẩn thận bóc tách quả thận bị tổn thương ra, đặt lên khay đựng mẫu.

Nhóm giám định dấu vết lập tức bắt đầu chụp ảnh khay đựng mẫu.

Cố Nguyên: “Kiểm tra động mạch chủ bụng.”

Lục Vọng làm theo chỉ dẫn của Cố Nguyên, cẩn thận kiểm tra toàn bộ động mạch chủ bụng, nhưng không phát hiện tổn thương nào.

Nguyên nhân cái chết đã được xác định rõ ràng, Lục Vọng sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Hung khí đâm vào khoang bụng từ vị trí góc sườn, cột sống bên lưng nạn nhân. Có ba nhát đâm trúng thận phải và động mạch, hai nhát trúng thận trái và động mạch. Nạn nhân tử vong do mất máu quá nhiều.”

Cố Nguyên đồng tình với nhận định của Lục Vọng: “Nạn nhân bị đâm mười hai nhát vào lưng, tại sao không có nhát nào trúng xương sống?”

Lục Vọng im lặng hai giây: “Có thể hung thủ cố ý làm vậy. Nếu là giết người trong cơn nóng giận, hành vi thường mang tính bộc phát, không thể có đủ lý trí để tránh né xương sống.”

Cố Nguyên: “Tôi đồng ý với suy đoán của em. Tôi cho rằng đây là một vụ mưu sát có tính toán. Hơn nữa, trước khi ra tay, hung thủ có thể đã tra cứu tài liệu. Trong mười hai nhát dao ấy, có năm nhát đâm trúng trực tiếp vào thận nạn nhân.”

“Hắn rất tận hưởng khoảnh khắc nạn nhân vùng vẫy trước mặt mình.” Cố Nguyên như chìm vào trạng thái hồi tưởng: “Nếu đâm trúng xương sống, nạn nhân sẽ lập tức bị liệt, không thể vùng vẫy được nữa. Vì vậy, chỉ khi né được các dây thần kinh cột sống, Trương Tuyết Oánh mới có thể đau đớn giãy giụa trên mặt đất…”

“Hắn từng nhát một đâm vào lưng nạn nhân, đến nhát thứ 12 mới dừng lại. Hắn không định đâm thêm, vì số 12 có ý nghĩa đặc biệt.”

Nghiêm Cát đột nhiên chen vào: “12? Thời gian tử vong mà mọi người suy đoán cũng là 12 giờ trưa, chuyện này chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ?”

Lý Mông đứng bên cạnh trầm ngâm: “Một vụ giết người có kế hoạch… Vậy thì hung thủ đã chọn trước một đoạn bờ sông vắng vẻ, không có camera giám sát, làm nơi gây án.”

“Nhưng điều tôi không hiểu là nếu Trương Mẫn chỉ ngẫu hứng đi ngắm hoa cải ở khu du lịch thì việc Trương Tuyết Oánh đi theo con là chuyện không thể dự đoán trước. Làm sao hung thủ có thể sắp đặt trước thời gian và địa điểm? Làm sao hắn biết chắc Trương Tuyết Oánh sẽ đi theo Trương Mẫn?”

Vương Nhạc đứng sau mọi người, giọng trầm thấp: “Vậy nên khả năng cao là hung thủ là người quen thân thiết. Hãy hỏi kỹ Trương Mẫn.”

“Lý Mông, anh dẫn người đến trường Trương Mẫn, tìm hiểu tình hình từ giáo viên và bạn học.”

“Rõ!”

“Mộng Lan, cô kiểm tra danh bạ điện thoại và các ứng dụng mạng xã hội của Trương Tuyết Oánh, xem có đối tượng nào đáng nghi không.”

“Rõ!”

Lục Vọng thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng thay đồ. Anh đi khắp sảnh của đồn cảnh sát mà không thấy bóng dáng Đồng Tự đâu, liền gọi điện thoại cho cậu, chuông vang lên từ trong phòng họp.

Lục Vọng đẩy cửa phòng họp ra, thấy Đồng Tự đang đứng một mình trước bức tường ảnh, ngẩn người.

Lúc này, ánh mắt của Đồng Tự dừng lại trên các tấm ảnh trên tường, cậu đã chìm vào một dòng suy nghĩ rất sâu xa.

Trên bức tường ảnh dán rất nhiều bức hình, nhưng Đồng Tự lại chỉ chăm chăm nhìn vào một tấm ảnh hoa cải dầu.

Nghe thấy có người đến gần, cậu quay đầu nhìn ra cửa.

Lục Vọng đi về phía cậu: “Làm gì ở đây vậy? Còn chưa định tan ca à?”

Đồng Tự đáp: “Chán quá, vào xem một chút.”

“Có phát hiện gì không?”

“Không có.” Đồng Tự quay người đi về phía Lục Vọng: “Chúng ta về thôi.”

“Ừm.” Lục Vọng đợi Đồng Tự đi đến trước mặt, rồi đưa tay xoa đầu cậu: “Về nghỉ ngơi cho tốt nhé, tối qua chẳng phải ngủ không ngon à?”

Đồng Tự né tránh: “Đừng có suồng sã như thế!”

Nói xong, cậu không quay đầu lại mà đi thẳng đến chỗ đậu xe, đứng cạnh xe máy, đội mũ bảo hiểm xong xuôi, chờ Lục Vọng chở mình về.

Lục Vọng thầm nghĩ: Giá mà ở trên giường cũng ngoan ngoãn như thế thì tốt rồi.

Khi ý nghĩ đó vừa nảy ra, anh khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ anh ám chỉ vẫn chưa đủ rõ sao? Tại sao lần nào Đồng Tự cũng giả vờ như không hiểu?

“Đi nhanh lên được không?” Đồng Tự thúc giục.

Lục Vọng tạm thời gác lại những suy nghĩ đó, ngoan ngoãn chạy tới làm tài xế cho Đồng Tự.

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Trương Mẫn đột nhiên xuất hiện ngay phía trước xe.

Cậu đỏ cả mắt, nhìn chằm chằm vào hai người đang định rời khỏi.

“Trương Mẫn, em… vẫn ổn chứ?” Lục Vọng hỏi.

“Anh ơi, anh có thể đưa em về nhà không?” Trương Mẫn rưng rưng nhìn Lục Vọng: “Ở nhà còn vài di vật của mẹ, em muốn mang đến cho cảnh sát xem, biết đâu giúp được gì đó.”

Đồng Tự tháo mũ bảo hiểm, thấy đội trưởng đang đứng bên cửa sổ gật đầu ra hiệu với họ.

Ngay sau đó, Đồng Tự nhận được tin nhắn WeChat từ đội trưởng: “Cậu nhóc chỉ chịu để hai đứa đi cùng.”

Xem xong tin nhắn, Đồng Tự bước xuống khỏi xe máy: “Gọi taxi đi, ba người không ngồi vừa.”

Trên đường đi, Trương Mẫn cúi đầu nghịch móng tay, bất kể Đồng Tự hỏi gì cậu cũng không trả lời.

Điều này khiến Đồng Tự nghĩ rằng, liệu cái chết của dì Trương có phải đã tạo ra cú sốc quá lớn đối với Trương Mẫn không?

Trong ký ức của cậu, Trương Mẫn từng là một đứa trẻ hoạt bát, hiếu động, nhưng khi đó cha mẹ cậu bé vẫn chưa ly hôn.

Đang nghĩ ngợi thì xe taxi đã đến nơi, Đồng Tự và Lục Vọng cùng Trương Mẫn lên một tòa nhà chung cư.

Cầu thang khá hẹp, khi leo đến tầng năm, Trương Mẫn lấy chìa khóa ra, mở cửa chống trộm phía bên phải.

“Két” một tiếng, cửa được mở ra, nhưng Trương Mẫn lại đứng yên ở ngưỡng cửa, không chịu bước vào.

Lục Vọng hỏi: “Sao không vào?”

Trương Mẫn đứng ngay cửa, nuốt nước bọt: “Em hình như… thấy mẹ rồi!”

Nghe vậy, sống lưng Đồng Tự lập tức nổi da gà.

Thi thể của Trương Tuyết Oánh vừa mới được Lục Vọng khâu xong và đưa vào tủ đông.

“Đừng sợ.” Lục Vọng đặt tay lên vai Trương Mẫn: “Công tắc đèn ở đâu?”

Trương Mẫn chỉ vào một khoảng tối trong nhà: “Ở đó.”

Lục Vọng đi tới, lần tay trên tường và bật đèn lên.

Ánh sáng chói mắt của đèn huỳnh quang chiếu sáng mọi góc phòng, lúc này họ* mới nhận ra sắc mặt Trương Mẫn trắng bệch.

(*raw là Cố Nguyên, chắc chắn là sai rồi, nhưng ko biết tác giả sai Đồng Tự hay Lục Vọng nên tui để họ nhé.)

Đồng Tự hỏi: “Em muốn lấy gì?”

Sau màn hoảng hốt vừa rồi của Trương Mẫn, Đồng Tự cũng cảm thấy có phần bối rối. Có thể là do tối qua ngủ không ngon, cậu bất chợt cảm thấy căn phòng này thật ngột ngạt.

Dấu vết sinh hoạt của Trương Tuyết Oánh vẫn còn khắp nơi, đôi giày cao gót của cô vẫn nghiêng ngả bên cạnh kệ giày, dây buộc tóc còn vướng một sợi tóc cong, chiếc áo khoác thay ra vẫn chưa kịp giặt, cốc nước thủy tinh trên bàn trà vẫn còn in dấu son môi đỏ rực…

Đồng Tự cảm thấy loại cảm giác này thật ngột ngạt, cũng rất quen thuộc, giống hệt như sau khi mẹ mất, suốt một thời gian dài trong nhà vẫn còn phảng phất hơi thở cuộc sống của bà.

Lục Vọng và Đồng Tự đi theo Trương Mẫn vào phòng ngủ của Trương Tuyết Oánh, giường vẫn còn chưa được dọn, có thể thấy lúc còn sống bà không thích sắp xếp phòng cho gọn gàng.

Trương Mẫn quay lại nhìn hai người: “Hai anh đứng đây chờ em, em lấy cái đó xong ngay!”

Hết chương 57

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.