🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 58

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Ngay lúc Trương Mẫn đang sắp xếp di vật, tầm mắt của Đồng Tự xuyên qua hành lang, rơi vào một phòng ngủ khác.

Nhờ ánh đèn ngoài nhà chiếu vào, cậu lập tức nhìn thấy quyển sổ tay trên bàn.

Trên giá sách bày các sách giáo trình trung học cơ sở, có thể nhận ra đây là phòng của Trương Mẫn.

Cậu bước tới, đập vào mắt nhất vẫn là cuốn sổ tay trên mặt bàn. Bìa sổ dường như từng bị xé rách một cách thô bạo, sau đó lại được ai đó cẩn thận dùng băng keo trong dán lại.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ không được kéo kín hoàn toàn, để lại một khe hở dài, ánh sáng vàng mờ của đèn đường từ bên ngoài lọt vào.

Đồng Tự nhìn qua khe hở của rèm cửa, thấy một người đang đứng dưới lầu.

Người đó mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đội mũ bucket, ngửa đầu nâng cằm, bất động nhìn chằm chằm về phía cậu, trông rất kỳ quái.

Đồng Tự rùng mình một cái, bởi vì người đó không ai khác, chính là Ngô Chí!

Nhưng Ngô Chí có vẻ không phải đang nhìn cậu, mà là đang nhìn vào cửa sổ phòng của Trương Mẫn.

Cậu lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Một dự cảm chẳng lành len lỏi khắp cơ thể anh. Cậu quay lại nhìn Lục Vọng, lúc này Lục Vọng đang cúi đầu xem điện thoại.

Đúng lúc đó, Trương Mẫn từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm một chiếc điện thoại dự phòng và một chiếc ví đỏ: “Còn cần lấy gì nữa không?”

Lục Vọng suy nghĩ một lát: “Chúng ta nói chuyện một chút nhé?”

Trương Mẫn ngồi lại ghế sofa trong phòng khách, cho di vật của Trương Tuyết Oánh vào túi giấy, sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc cốc mà Trương Tuyết Oánh từng dùng trên bàn trà, ngẩn người trong giây lát, rồi buồn bã ngẩng đầu hỏi: “Muốn nói về chuyện gì?”

Lục Vọng ngồi xuống ghế sofa đối diện: “Nói về mối quan hệ giữa em và mẹ đi.”

“Không có gì đáng để nói cả.” Trương Mẫn vừa nói xong câu đó, điện thoại bỗng rung lên một cái. Cậu cầm lên xem, sắc mặt hơi thay đổi: “Vậy thì nói đi.”

Lục Vọng quan sát nhất cử nhất động của cậu ta: “Bình thường bà ấy có đánh em không?”

Trương Mẫn cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Bà ấy thường xuyên đánh em, chỉ cần không vui là sẽ kiếm chuyện với em. Bà ấy rất hay cảm thấy trống rỗng, thường làm những việc rất điên rồ trước mặt em.”

Lục Vọng: “Hả? Ví dụ như?”

“Bà ấy mặc quần tất đen và váy ngắn trước mặt em, còn cố tình mặc đồ rất gợi cảm.” Nói đến đây, đầu Trương Mẫn càng cúi thấp hơn: “Chắc các anh không thể tưởng tượng được em đang ám chỉ điều gì.”

Thấy Đồng Tự châm một điếu thuốc, Lục Vọng cũng thuận tay châm một điếu: “Nếu em không ngại, có thể nói cụ thể hơn một chút không?”

Trương Mẫn đặt túi giấy xuống bên chân, bắt đầu rơi vào trạng thái hồi tưởng: “Bà ấy hoàn toàn không giống một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, bà ấy lén lên mạng mua quần áo của nữ sinh để mặc.

Mỗi lần em được nghỉ, bà ấy đều ăn mặc rất gợi cảm, cứ đi tới đi lui trước mặt em…

Có một đêm, em tỉnh dậy đi vệ sinh, phát hiện bà ấy ngủ ngay bên cạnh mình, trên người còn mặc đồ lót gợi cảm… em thực sự suy sụp…”

Nói đến đây, môi Trương Mẫn run lên: “Em nghi ngờ bà ấy có vấn đề về tâm thần, nhưng không dám hỏi thẳng, chỉ có thể giả vờ không hiểu.

Sau đó em phát hiện bà ấy lén đọc nhật ký của mình, nên em đã cố tình viết vào nhật ký quá trình em thầm thích một cô gái, hy vọng bà ấy sẽ kiềm chế một chút. Nhưng điều em không ngờ tới là, sau khi bà ấy biết, liền xé nát quyển nhật ký ngay trước mặt em. Bà ấy mắng chửi em rất khó nghe, nói em dơ bẩn, nói em không biết xấu hổ…”

“Từ đó, thái độ của bà ấy đối với em hoàn toàn thay đổi, em cảm thấy mình không còn giống con trai của bà ấy nữa, mà giống kẻ thù của bà ấy hơn!”

“Các anh chắc chắn không thể nào hiểu được cảm giác đó đâu, rõ ràng là mẹ con, vậy mà mỗi ngày lại sống trong một mối quan hệ lệch lạc, b**n th**. Bà ấy có h*m m**n chiếm hữu rất mạnh, muốn kiểm soát em, không cho em có bất kỳ suy nghĩ nào khác. Mọi thứ của em đều phải xoay quanh bà ấy.”

Đồng Tự nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Em chưa từng cầu cứu ba mình sao?”

“Ông ta à!” Trương Mẫn cười nhạt: “Em gọi điện thì ông ấy chưa từng bắt máy. Lúc ở cục cảnh sát, em cố tình tỏ ra thân thiết, nhưng ông ấy lại rất lạnh nhạt, như thể sợ em sẽ bám lấy ông ấy vậy… em đã hoàn toàn thất vọng về ông ta rồi.”

“Ông ấy đã có gia đình riêng, chắc chắn chẳng muốn dính dáng đến một gánh nặng như em đâu.”

Đồng Tự để ý thấy cách Trương Mẫn nói chuyện hoàn toàn không giống một đứa trẻ 13 tuổi. Cậu ta có suy nghĩ rất mạch lạc, rõ ràng, giống như một người trưởng thành.

Trương Mẫn nói xong bỗng đứng dậy: “Quên chưa lấy nước cho các anh, đợi chút.”

Lúc này Đồng Tự mới chú ý thấy, Trương Mẫn cao hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Tuy không nhìn ra ngay, nhưng cậu ta chắc cũng phải cao đến 1m75 rồi.

Trong lòng Đồng Tự bỗng lóe lên một suy nghĩ: Có khi nào Trương Mẫn chính là người đã giết Trương Tuyết Oánh?

Nhân lúc Trương Mẫn vào bếp, Đồng Tự liền chia sẻ suy đoán của mình với Lục Vọng.

Lục Vọng cũng đồng tình với nghi ngờ đó, cảm thấy Trương Mẫn rất đáng ngờ.

Thực ra, trước khi đến đây, đội trưởng đã dặn dò Lục Vọng phải tranh thủ tìm cơ hội thẩm vấn Trương Mẫn kỹ càng.

Không ngờ, vừa hỏi đã lòi ra nhiều vấn đề như vậy.

Từ bếp vang lên tiếng điện thoại rung liên hồi, có vẻ là điện thoại của Trương Mẫn đang nhận tin nhắn.

Một lúc sau, Trương Mẫn quay lại với hai chai nước khoáng trên tay: “Em rất ít khi nói với người khác về chuyện giữa mình và Trương Tuyết Oánh. Em cảm thấy rất xấu hổ, vì người bình thường sẽ không thể hiểu nổi.”

Lục Vọng nhận lấy chai nước Trương Mẫn đưa: “Trên đời này kiểu người nào cũng có, chỉ là ai cũng giỏi che giấu bản thân thôi. Vừa nãy em nói mẹ mình đã xé nhật ký, vậy sau đó bà ấy có xin lỗi không?”

“Xin lỗi?” Trương Mẫn bật cười: “Bà ấy căn bản không biết xin lỗi là gì. Không những không xin lỗi, bà ấy còn đọc to nội dung nhật ký của em ngay trước mặt em, đọc xong lại đem đi chia sẻ với đồng nghiệp. Chia sẻ vẫn chưa đủ, còn dùng những lời lẽ rất cay độc với em… Bà ấy luôn nói em không biết xấu hổ, nói em làm bà ấy buồn nôn, hỏi em sao không đi chết đi cho rồi!”

Nghe giọng của Trương Mẫn, có thể cảm nhận rõ cậu ta đang vô cùng giận dữ.

Đồng Tự có cảm giác, bọn họ… đã đến rất gần sự thật rồi.

Trương Mẫn từ từ kể ra những tủi nhục của mình: “Em cảm thấy mình sống không giống một con người, mà giống như một con thú cưng. Em rất muốn trốn chạy, nhưng lại không biết có thể chạy đi đâu. Em chỉ còn cách phản bội bản thân để thuận theo bà ấy, sống một cuộc đời bẩn thỉu và hèn mọn. Em không xứng đáng bước vào lớp học, không xứng đáng chơi với những người cùng tuổi, cũng không xứng đáng có người con gái mình thích…”

Lời kể của Trương Mẫn khiến cả hai người còn lại bị sốc nặng, như thể toàn bộ thế giới quan của họ bị đảo lộn.

Đến mức, nếu lúc này Trương Mẫn thừa nhận mình đã giết mẹ ruột, Đồng Tự cũng cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu và thông cảm được.

Ngay cả Lục Vọng cũng vô cùng kinh ngạc, anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Trương Mẫn như thể đã mở nút cảm xúc, bắt đầu kể rõ mọi chuyện mình từng trải qua.

“Bà ấy không cho em tiền tiêu, bắt em ra ngoài nhặt rác. Em là người sĩ diện, nên bà ấy bày cho em một cách, hầu hạ bà ấy, mát-xa cho bà ấy…”

“Em cứ tưởng chỉ là mát-xa bình thường, không ngờ, yêu cầu của bà ấy càng lúc càng quá đáng. Bà ấy ép em! Tất cả đều là do bà ấy ép em…”

Đồng Tự mở nắp chai nước khoáng, định uống một ngụm, nhưng lại bị Lục Vọng giật lấy: “Vậy… em đã từng nghĩ đến việc giết bà ấy chưa?”

Trương Mẫn cúi đầu, bóng tối phủ trên gương mặt: “Từng nghĩ tới… nhưng em chỉ dám nghĩ thôi. Em không dám giết người.”

Lục Vọng bóp nhẹ chai nước khoáng, ngón tay cái dính đầy giọt nước lạnh, rồi lại đặt chai nước về chỗ cũ.

“Em có từng chia sẻ những chuyện này với ai chưa?”

“Chưa từng.” Trương Mẫn vừa nói xong liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chai nước trong tay Lục Vọng: “Anh không khát nước à?”

Lục Vọng liếc nhìn chai nước trên bàn, rồi lại cầm lên tay, mở nắp ra.

Ngay lúc đó, bên ngoài cửa chống trộm vang lên tiếng bước chân, Trương Mẫn vừa nghe thấy lập tức ngồi thẳng người.

Đồng Tự nhận ra Trương Mẫn bắt đầu căng thẳng, ánh mắt cũng bắt đầu đảo loạn xung quanh.

Lục Vọng: “Em căng thẳng gì vậy? Chẳng lẽ… em bỏ thuốc vào nước à?”

Đồng Tự nhìn chằm chằm vào Lục Vọng, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

“Em không có!” Trương Mẫn vò chặt ngón tay, cúi đầu không nói, mồ hôi lạnh nhanh chóng toát ra, ánh mắt cứ liếc nhìn về phía điện thoại.

Lục Vọng móc điện thoại ra, gõ một dòng trong ghi chú: [Chúng ta đang bị nghe lén à?]

Trương Mẫn hoảng sợ nhìn Lục Vọng, kinh ngạc không hiểu sao đối phương lại đoán được.

Lục Vọng lại gõ tiếp: [Đừng sợ, cứ làm theo lời anh, em sẽ không sao cả!]

Trương Mẫn trừng to mắt, không dám phát ra tiếng nào.

Lục Vọng lại lên tiếng: “Anh đùa đấy, căng thẳng cái gì chứ? Đồ đạc em chuẩn bị xong chưa?”

Trương Mẫn nuốt nước bọt: “Rồi.”

“Đã xong rồi thì theo bọn anh về cục cảnh sát.”

Đúng lúc đó, có người gõ cửa. Trương Mẫn lập tức căng cứng toàn thân lần nữa.

Lục Vọng: “Ai?”

“Tôi đây.” Giọng của Vương Nhạc vang lên từ ngoài cửa: “Bọn tôi tới để khám xét di vật của Trương Tuyết Oánh.”

“Được, em mở cửa ngay!”

Lục Vọng ra hiệu “suỵt” với Trương Mẫn, rồi lại gõ thêm một dòng trong điện thoại: [Từ giờ, em đừng nói gì cả.]

Trương Mẫn mím chặt môi, gật đầu.

Đồng Tự lại đi tới cửa sổ phòng ngủ của Trương Mẫn, nhìn qua khe hở, phát hiện Ngô Chí đã không còn đứng ở vị trí cũ nữa.

Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy giữa Ngô Chí và Trương Mẫn có một mối liên hệ nào đó.

Sau khi đưa Trương Mẫn về đồn, Đồng Tự vẫn im lặng, đắm chìm trong suy nghĩ.

Cậu luôn cảm thấy có sự ăn ý ngầm nào đó giữa Lục Vọng và đội trưởng. Lúc cậu vừa phát hiện Ngô Chí theo dõi bọn họ thì đội trưởng lập tức xuất hiện, mà Lục Vọng khi đó vẫn đứng ở cửa phòng ngủ của Trương Tuyết Oánh, căn bản không thể nhìn thấy Ngô Chí, càng không thể báo cho đội trưởng được.

Khả năng hợp lý nhất là đội trưởng vẫn luôn theo dõi Ngô Chí, rồi phát hiện Ngô Chí đang bám theo Trương Mẫn, nên lập tức nhắn tin báo cho Lục Vọng.

Nếu không thì làm sao Lục Vọng có thể từ những hành động của Trương Mẫn mà đoán ra họ đang bị nghe lén?

Thậm chí còn nghi ngờ Trương Mẫn bỏ thuốc vào nước?

“Có phải anh đang bí mật phối hợp với đội trưởng điều tra vụ án sau lưng em không?” Cuối cùng Đồng Tự cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Lục Vọng vừa vào đến nhà, việc đầu tiên là đi thẳng đến máy nước, rót một cốc đầy rồi “ực ực ực” uống sạch: “Khát chết đi được.”

Đồng Tự tựa vào tường, nhìn mọi hành động của Lục Vọng: “Anh đang định dùng uống nước để câu giờ, nghĩ ra một lời giải thích hợp lý đúng không?”

Lục Vọng đặt ly xuống: “Chuyện này rất phức tạp. Anh đã hứa với đội trưởng là sẽ giữ bí mật. Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ kể hết cho em nghe.”

Đồng Tự cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không định hỏi thêm nữa: “Tránh ra, em đi tắm.”

Lục Vọng bất ngờ ôm lấy cậu: “Cùng nhau nhé?”

Hết chương 58

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.