🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 60

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Vương Nhạc vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, rút điếu thuốc ra nhưng còn chưa kịp châm lửa thì đã thấy Mộng Lan đi về phía mình, anh vội vàng nhét điếu thuốc vào túi quần.

Mộng Lan liếc anh một cái, rồi đưa cho anh bản in cuộc trò chuyện vừa mới được in ra: “Dạo gần đây Trương Mẫn vẫn luôn nhắn tin với một số điện thoại có đuôi 3373, số này là số địa phương.”

Vương Nhạc nhận lấy bản in, liếc mắt nhìn một cái, nội dung trò chuyện rõ ràng có vấn đề.

Trương Mẫn: [Em muốn bỏ nhà ra đi.]

3373: [Cậu nghĩ bỏ nhà ra đi là giải pháp à?]

Trương Mẫn: [Chứ phải làm sao? Em không thể chịu đựng thêm được nữa!]

3373: [Tôi giúp cậu giết bà ta nhé?]

Trương Mẫn: [Để em suy nghĩ đã.]

3373: [Tôi đã mua vé đến khu du lịch cho cậu rồi, mã QR đã gửi qua điện thoại, nhớ đến đúng giờ.]

Trương Mẫn: [Vâng.]

Vương Nhạc nhìn chằm chằm vào chuỗi số lạ kia, adrenaline lập tức bùng phát: “Mau điều tra thân phận của số 3373! Ngoài ra, lập tức truy xuất toàn bộ hành trình và lịch sử tiêu dùng của hắn trong thời gian gần đây!”

Vương Nhạc lập tức quay trở lại phòng thẩm vấn, đập mạnh bản in xuống trước mặt Trương Mẫn với vẻ kích động: “Chính cậu tìm người giết Trương Tuyết Oánh!”

Trương Mẫn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội, ánh mắt mang theo sự dửng dưng và không hề sợ hãi: “Từ đầu đến cuối, cháu chưa từng nói muốn giết Trương Tuyết Oánh.”

Cậu ta nói không sai, trong bản ghi chép trò chuyện này, từng chữ Trương Mẫn nói ra đều rất cẩn thận, đúng là chưa từng trực tiếp đề cập đến việc giết người.

Nhưng Vương Nhạc có đủ kiên nhẫn để dây dưa: “Cậu chắc chắn có liên quan đến hung thủ. Thầy cô cậu chưa từng dạy câu này à: ‘Thành thật thì được khoan hồng, chống đối thì bị xử nghiêm’?”

Trương Mẫn: “3373 là người cháu quen trên mạng, bình thường chỉ trò chuyện vài câu, cũng không thân.”

Vương Nhạc: “Hắn đã giúp cậu giết người rồi, mà cậu còn nói là không thân?”

“Cháu tưởng anh ta chỉ nói đùa thôi.”

Nhìn thiếu niên 14 tuổi ngồi trước mặt, Vương Nhạc lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Nửa tiếng sau, Mộng Lan mang tin tức về số điện thoại 3373: “Số đó là của Tô Đạt!”

“Tô Đạt?! Sao lại là cậu ta?!”

Mộng Lan: “Trước hôm xảy ra vụ án, Tô Đạt đã đặt hai vé đến khu du lịch trên mạng bằng chính chiếc điện thoại này. Sáng hôm sau lúc 10 giờ, camera ở cổng khu du lịch đã ghi lại được hình ảnh cậu ta.”

Lần này, Vương Nhạc hoàn toàn chìm trong suy nghĩ.

Sao lại là số của Tô Đạt?

Anh đi tới đi lui trong hành lang: “Gọi Lục Vọng đến văn phòng tôi.”

Đồng Tự vừa xử lý xong một xấp hồ sơ, quay đầu lại đã thấy Lục Vọng bị gọi vào văn phòng đội trưởng. Cậu không nghĩ nhiều, liền đi thẳng về phía văn phòng đội trưởng.

Vương Nhạc thấy Đồng Tự cũng đứng ở cửa, hỏi một câu: “Cậu có việc gì à?”

Đồng Tự đặt xấp tài liệu cần đội trưởng ký lên mép bàn: “Em nghĩ, em hiểu Tô Đạt còn rõ hơn cả Lục Vọng.”

Nghe vậy, Vương Nhạc quay sang hỏi Lục Vọng: “Cậu đã kể cho cậu ta rồi à?”

“Là em tự đoán được.” Đồng Tự đáp: “Các anh biểu hiện quá rõ ràng.”

“Chuyện này rất phức tạp.” Vương Nhạc trầm giọng: “Tốt nhất cậu đừng dính vào.”

Đồng Tự sớm đã đoán được đội trưởng sẽ nói vậy: “Thật ra chuyện này có liên quan đến em.”

Vương Nhạc nheo mắt, đánh giá Đồng Tự: “Nói thử xem?”

Đồng Tự liền nói ra những suy đoán và phân tích của mình: “Em vẫn luôn suy nghĩ, tại sao Ngô Chí lại liên tục mời em nhập đoàn phim của bọn họ, là vì tiền sao?

Ban đầu em cứ tưởng Ngô Chí đang đạo diễn một vở kịch giữa em, Tô Đạt và Lâm Hiểu Hiểu. Hắn lợi dụng cảm tình của Lâm Hiểu Hiểu dành cho em để chia rẽ mối quan hệ giữa em và Tô Đạt. Nhưng tại sao hắn phải làm vậy? Mục đích thực sự là gì?

Về sau, thái độ thù địch của Tô Đạt với em ngày càng rõ rệt. Em biết đó là trò chơi đầy kh*** c*m của Ngô Chí, nên em vẫn chờ xem hắn sẽ hành động gì tiếp theo. Mãi cho đến khi Cảnh sát Mộng tra ra số điện thoại là của Tô Đạt, em mới chợt tỉnh ngộ, thứ Ngô Chí muốn hoàn toàn không đơn giản như thế. Hắn cố tình đổ thêm dầu vào lửa, chỉ để khiến Tô Đạt phát điên. Hắn muốn khiến cậu ấy mất đi lý trí, biến thành một cỗ máy bị hắn điều khiển.”

Vương Nhạc: “Cậu phân tích không sai. Còn nhớ tại sao Ngô Trình phát điên không? Chỉ một cuốn sách giả mà có thể tạo ra một kẻ giết người hàng loạt b**n th** sao? Chắc chắn không đơn giản như vậy. Nếu muốn phá được vụ án, chúng ta phải kéo Tô Đạt và Lâm Hiểu Hiểu về phía mình. Và phải làm ngay, nếu không vụ án sẽ càng ngày càng phức tạp.”

Lục Vọng: “Lâm Hiểu Hiểu hiện giờ đã bị Tô Đạt kiểm soát rồi. Hay là bắt Tô Đạt về đi?”

Vương Nhạc: “Chắc cũng chỉ còn cách đó thôi!”

**

Buổi chiều, Tô Đạt bị đưa về đồn cảnh sát, tiếp nhận thẩm vấn với tư cách nghi phạm.

Vương Nhạc nhìn Tô Đạt bằng ánh mắt dò xét: “Mười giờ sáng ngày xảy ra vụ án, cậu đến khu du lịch làm gì?”

“Đến đó để đón người.”

Tô Đạt luôn trong trạng thái căng thẳng, trán đẫm mồ hôi, suốt buổi thẩm vấn cứ liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

“Đón ai?”

Tô Đạt lắc đầu: “Không quen biết, là Ngô Chí bảo tôi đi đón. Hắn nói người đó chỉ cần thấy biển số xe của tôi là sẽ lên xe. Nhưng hôm đó người đó lại không đến.”

Vương Nhạc: “Chúng tôi điều tra được, tối hôm trước ngày xảy ra vụ án, cậu đã dùng điện thoại đặt hai vé đến khu du lịch và còn hẹn Trương Mẫn gặp nhau lúc 10 giờ sáng.”

Tô Đạt cau mày: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tôi chỉ đến đó để đón người. Còn Trương Mẫn là ai?”

Thấy Tô Đạt tỏ ra hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Vương Nhạc lập tức phát hiện điểm đáng ngờ: “Cậu không biết Trương Mẫn?”

“Không biết. Sao vậy?”

Vương Nhạc đành đưa cho cậu bản sao cuộc trò chuyện giữa cậu và Trương Mẫn, cùng với đơn đặt vé được in từ hệ thống.

Tô Đạt cầm lên xem một lúc lâu: “Mấy tấm vé này là Ngô Chí bảo tôi đặt. Nhưng đoạn trò chuyện này là sao? Tôi chưa từng nhắn những thứ này!”

“Những tin nhắn này được gửi từ điện thoại của cậu, cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”

“Biết đâu, thẻ SIM bị sao chép rồi thì sao?”

Vương Nhạc suy nghĩ một lúc: “Thôi được, tạm chưa nói đến số điện thoại. Cậu nói đi, tại sao lại giúp Ngô Chí?”

“Hắn là sếp của bạn gái tôi. Tôi giúp hắn làm việc, hắn sẽ chăm sóc cho Lâm Hiểu Hiểu.”

Vương Nhạc tỏ ra không hài lòng với câu trả lời đó: “Tô Đạt, cậu phải nói thật. Hiện giờ chỉ có cảnh sát mới có thể giúp được cậu.”

Tô Đạt lại liếc nhìn đồng hồ: “Tôi đã nói thật rồi.”

“Vậu cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu và Lâm Hiểu Hiểu đã bị Ngô Chí uy h**p không? Hắn đang nắm thóp gì của hai người?”

Tô Đạt im lặng.

“Xem xét tình hình hiện tại, Ngô Chí đang muốn đẩy cậu vào tù làm vật thế thân. Nếu cậu còn che giấu, thì chẳng ai có thể cứu được cậu nữa.”

“Tôi nói thật mà.” Tô Đạt lặp lại.

“Được thôi, vậy thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.”

Vương Nhạc lấy ra một xấp ảnh từ tập tài liệu bên cạnh: “Thời gian qua tôi đã bí mật theo dõi cậu và Lâm Hiểu Hiểu. Cô ấy đã mang thai. Theo ước tính, thì là mang thai trong thời gian bị bắt cóc. Vậy cha của đứa trẻ là ai?”

Sắc mặt Tô Đạt lập tức thay đổi: “Dựa vào đâu mà các người theo dõi chúng tôi?!”

Vương Nhạc: “Hiện tại không ai biết nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu. Cậu phải nói thật thì tôi mới giúp được.”

Thấy tâm lý Tô Đạt đã bị xáo trộn, Vương Nhạc liền thừa thắng xông lên: “Lâm Hiểu Hiểu mang thai trong thời gian bị bắt cóc. Cậu là cha đứa bé đúng không?”

Tô Đạt càng thêm bối rối, ngồi không yên, mồ hôi lớn từ hai bên thái dương không ngừng chảy xuống, rõ ràng đang giằng co dữ dội trong lòng.

Cậu liên tục nhìn đồng hồ, như thể đang sợ điều gì đó.

Vương Nhạc: “Cậu cứ nhìn đồng hồ mãi làm gì?”

Tô Đạt nghiến răng nói: “Lâm Hiểu Hiểu bị Ngô Chí đưa đi rồi.”

“Hắn đưa cô ấy đi đâu? Để làm gì?”

“Để uy h**p tôi. Chỉ cần tôi nhận tội giết người, hắn sẽ thả cô ấy.”

Vương Nhạc: “Vậy cậu định làm gì?”

Tô Đạt lại liếc nhìn đồng hồ một cái: “Sau sáu giờ thì không thể cứu vãn được nữa, xin anh hãy giúp tôi!”

Vương Nhạc trầm ngâm nói: “Tôi có thể khiến người ngoài tin rằng cậu là hung thủ sát hại Trương Tuyết Oánh, nhưng cậu phải kể cho tôi toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra, không được giấu giếm bất cứ điều gì.”

Tô Đạt cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được, tôi sẽ nói hết, tôi chỉ cần đảm bảo sự an toàn của Lâm Hiểu Hiểu.”

Hai mươi phút sau, Lý Mông dẫn người xông vào công ty của Ngô Chí, một đội khác thì đang cố gắng vào nhà riêng của Ngô Chí.

Giới truyền thông ngay lập tức đưa tin mới nhất từ phía cảnh sát: [Cảnh sát bắt được hung thủ vụ án xác chết ở bãi sông, hung thủ đã nhận tội, các tình tiết khác vẫn đang trong quá trình điều tra…]

Trong phòng thẩm vấn, vẫn là Vương Nhạc và Tô Đạt ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn hình chữ nhật.

Không có camera, không có thiết bị ghi âm, bầu không khí nặng nề, tràn ngập bi phẫn.

Tô Đạt bắt đầu kể lại quá trình sự việc: “Lâm Hiểu Hiểu phát hiện người đang nói chuyện với cô ấy không phải là Đồng Tự mà là tôi. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy rất bài xích tôi, nhưng vì phép lịch sự, cô ấy vẫn cố gắng xem hết bộ phim cùng tôi…

Sau khi xem phim xong, chúng tôi đã cãi nhau. Cô ấy trách tôi lừa dối cô ấy, tôi rất giận, nên đã tranh cãi với cô ấy ngay bên lề đường. Cô ấy tránh như tránh tà vậy, bỏ tôi lại rồi chạy về phía góc phố. Thấy tôi vẫn còn đuổi theo, cô ấy lại chạy vào một con hẻm nhỏ. Tôi lo cho sự an toàn của cô ấy, dù sao cũng là một cô gái, nên đã đi theo. Nhưng khi tôi đuổi tới nơi thì phát hiện cô ấy đã biến mất…”

Hai bên má của Tô Đạt giật giật, cậu ta tiếp tục nói: “Tôi tìm cô ấy trong con hẻm tối om, không để ý rằng có người ở phía sau. Người đó dùng gậy đánh ngất tôi. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị nhốt trong cốp xe. Hình như xe đã bị gắn thiết bị chặn tín hiệu, điện thoại của tôi hoàn toàn không có sóng. Tôi đã chuyển điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, giấu vào góc cốp, hy vọng cảnh sát có thể định vị và tìm được chúng tôi.

Sau đó, chúng tôi bị nhốt trong một căn phòng kín, sống dưới sự giám sát của camera suốt ngày đêm. Không biết vì sao đoạn ghi hình lại rơi vào tay Ngô Chí. Hắn dùng nó để uy h**p Lâm Hiểu Hiểu. Cô ấy vừa khóc vừa cầu xin tôi nghĩ cách, vì thế tôi đã lên kế hoạch bắt cóc Ngô Chí để lấy lại video.”

Tô Đạt siết chặt bàn tay phải lên bàn tay trái, trông như đang đấu tranh tâm lý.

“Có phải cậu đã bỏ qua điều gì đó không?” Vương Nhạc nhắc nhở “Cậu phải giúp tôi phá án thì tôi mới có thể cứu cậu được.”

Một lúc sau, Tô Đạt thở dài: “Lúc đó, Lâm Hiểu Hiểu bị xích sắt khóa chặt tứ chi vào giường, ngày nào cũng đau đớn vùng vẫy. Cổ tay và mắt cá chân của cô ấy đều bị trầy xước, đôi khi còn có dòng điện truyền qua xích làm cô ấy ngất đi. Lúc ấy tôi không thể làm gì được, chỉ có thể cố gắng chăm sóc chuyện ăn uống và vệ sinh cá nhân cho cô ấy.

Có một ngày, màn hình LED trên tường sáng lên, hung thủ bắt tôi phải quan hệ t*nh d*c với Lâm Hiểu Hiểu. Nếu tôi không làm theo, hắn sẽ giật điện chết cô ấy. Lúc đó cô ấy đã rất yếu rồi, tôi sợ cô ấy không chịu nổi, nên tôi…”

“Khi đó cô ấy còn tỉnh không?” Vương Nhạc hỏi.

Tô Đạt: “Lúc đó cô ấy đã ngất xỉu rồi, hoàn toàn không có ý thức.”

“Sau đó, cô ấy có biết chuyện này không?”

Tô Đạt gật đầu: “Cô ấy biết.”

Vương Nhạc dùng ngón tay xoa cằm: “Chỉ là để phối hợp với hung thủ thôi, vậy tại sao cậu lại khiến cô ấy mang thai?”

Ngón tay Tô Đạt khựng lại: “Lúc đó… tôi không kiềm chế được…”

Vương Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt lảng tránh của Tô Đạt: “Trong lòng cậu, thật ra đã thèm khát Lâm Hiểu Hiểu từ lâu rồi. Cậu biết chỉ cần cô ấy thoát khỏi căn phòng đó thì giữa cậu và cô ấy sẽ không còn bất kỳ khả năng nào nữa. Nên cậu đã nhân cơ hội đó để khiến cô ấy mang thai với mình!”

Tô Đạt: “Tôi không có!”

“Ai cũng có mặt tối trong tâm hồn, đôi khi những suy nghĩ tội lỗi chỉ cần một khoảnh khắc là đủ để nuốt chửng lý trí. Đứng trước cám dỗ, con người luôn có xu hướng chọn điều có lợi cho bản thân, đó mới chính là bản chất con người!”

Tô Đạt bắt đầu im lặng.

“Nếu cậu không làm cô ấy mang thai, sau đó lại thành thật khai báo với cảnh sát mọi chuyện thì Ngô Chí sẽ không thể nắm được điểm yếu của hai người, những chuyện về sau cũng sẽ không xảy ra. Cậu cũng sẽ không bị coi là nghi phạm ngồi ở đây. Cậu có thể công khai theo đuổi Lâm Hiểu Hiểu, có lẽ, cô ấy sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác.”

Tô Đạt cúi đầu, như thể bị người ta xé toạc vết thương sâu trong tâm hồn: “Anh nói sai rồi. Có những người sinh ra đã thấp hơn người khác một bậc, cả đời cố gắng cũng chỉ có thể đạt đến điểm xuất phát của người khác. Tôi đã thầm yêu Lâm Hiểu Hiểu rất lâu, cũng biết cô ấy không để mắt đến tôi, nên chưa từng có dũng khí theo đuổi cô ấy.

Hôm đó, cô ấy bất ngờ thêm tôi vào WeChat, tôi thực sự rất vui, nhưng đồng thời cũng rất bối rối. Sau khi thăm dò, tôi mới biết cô ấy tưởng tôi là Đồng Tự. Lúc đó tôi rất buồn, cũng từng nghĩ đến việc đưa tài khoản WeChat của Đồng Tự cho cô ấy. Nhưng nếu làm vậy, thì tôi và cô ấy sẽ không còn khả năng nào nữa.

Tôi đã do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể buông bỏ cô ấy. Tôi vẫn nhắn tin với cô ấy qua WeChat mỗi ngày. Mỗi lần nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô ấy gọi tôi dậy, tôi cảm thấy như đang mơ vậy. Tôi càng ngày càng thích cô ấy hơn. Tôi muốn tự tạo thêm cho mình một chút cơ hội, biết đâu cô ấy sẽ nảy sinh tình cảm với tôi theo thời gian.

Cuối cùng tôi đã quyết định hẹn cô ấy đi xem phim. Không ngờ cô ấy lại là người nông cạn như vậy, coi trọng ngoại hình hơn tất cả. Những điều nhỏ nhặt tôi làm vì cô ấy, cô ấy đều biết. Nhưng cô ấy vẫn bỏ mặc tôi mà chạy đi như thể tránh tà vậy…”

“Cho tôi ngắt lời một chút được không?” Vương Nhạc mang vẻ nghi hoặc trên mặt: “Đã biết mình đang đắm chìm trong một mối tình ảo tưởng và cũng rõ rằng bản thân không thể công khai đối diện, vậy tại sao cậu vẫn kiên quyết muốn gặp cô ấy ngoài đời?”

Tô Đạt đáp: “Tôi muốn thử một lần!”

“Không đúng, điều đó không phù hợp với logic của cậu lúc ấy.” Vương Nhạc phân tích: “Theo lời cậu nói, cậu và Lâm Hiểu Hiểu kết bạn WeChat chưa đầy một tháng, dù có là yêu qua mạng thì tình cảm cũng chưa đủ vững chắc. Trong thời gian ngắn như vậy, cậu còn chưa hiểu rõ về cô ấy, tại sao lại vội vàng gặp mặt?”

“Là điều gì khiến cậu cho rằng mình có thể cưa đổ cô ấy?” Vương Nhạc lấy ra một điếu thuốc từ túi quần, đưa lên mũi ngửi, rồi lại nhét vào túi: “Tôi đoán cậu vẫn chưa thấy con dao giết Trương Tuyết Oánh đúng không?”

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại, mở thư viện ảnh, tìm ra bức ảnh chụp hung khí, xoay điện thoại 180 độ rồi đẩy về phía Tô Đạt: “Có thấy quen không?”

Khoảnh khắc Tô Đạt nhìn thấy bức ảnh, mắt cậu ta lập tức trợn trừng.

“Xem ra là nhận ra rồi.” Vương Nhạc thu lại điện thoại: “Chúng tôi đã lục cốp xe của cậu, không ngờ lại tìm được một túi thể thao khả nghi.”

Vương Nhạc tiếp tục quan sát nét mặt của Tô Đạt, nói thêm: “Trong túi có dây thừng, găng tay dùng một lần, băng dính và cả một bao tải to có thể chứa vừa một người trưởng thành. Dựa theo lịch sử mua hàng của cậu, chúng tôi tìm được cửa hàng bán các vật dụng đó. Trùng hợp là cửa hàng đó cũng bán cùng loại dao, cùng mã sản phẩm và lô sản xuất. Hơn nữa, chủ tiệm cũng đã nhận diện cậu, xác nhận cậu từng mua con dao đó tại cửa hàng của họ. Tô Đạt, cậu biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Một lúc lâu sau, Tô Đạt mới mở miệng: “Biết. Bây giờ cả chứng cứ vật lý lẫn nhân chứng đều chỉ về phía tôi.”

“Biết là tốt.” Vương Nhạc lạnh lùng nhìn Tô Đạt: “Vậy giờ cậu vẫn còn định giấu giếm sao?”

Tô Đạt: “Tôi bị oan! Tôi luôn lên kế hoạch bắt cóc Ngô Chí, mấy thứ đó là để dùng cho hắn! Tôi đã kể hết những gì mình biết rồi!”

Vương Nhạc lắc đầu: “Với kinh nghiệm nhiều năm điều tra hình sự của tôi, tôi biết cậu vẫn chưa nói hết.”

Tô Đạt trở nên nóng nảy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, lại liếc nhìn đồng hồ: “Lâm Hiểu Hiểu có nhắn gì vào điện thoại tôi không? Tôi phải chắc chắn cô ấy an toàn!”

Vương Nhạc lấy bộ đàm ra: “Mang điện thoại của Tô Đạt vào đây.”

Mộng Lan mang điện thoại vào: “Hai phút trước có một tin nhắn kỳ lạ gửi tới, là một dãy số.”

Tô Đạt vội vàng nhìn chuỗi mật mã mà Lâm Hiểu Hiểu gửi đến, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy an toàn rồi!”

Lúc này, Đồng Tự đang nhìn Tô Đạt qua bức tường kính của phòng thẩm vấn. Do Vương Nhạc đã ngắt nguồn camera và âm thanh, cậu không nghe thấy gì, chỉ có thể quan sát biểu cảm biến đổi liên tục trên gương mặt Tô Đạt.

“Đội trưởng đang nói gì với cậu ta vậy?”

Lục Vọng lắc đầu: “Nhìn giống như đang ép cung.”

“Ép cung?” Đồng Tự tỏ ra khó hiểu “Chẳng phải Tô Đạt bị oan sao?”

Lục Vọng khoác tay qua vai Đồng Tự: “Chắc còn phải thẩm vấn thêm một lúc nữa, đồ ăn ngoài đến rồi, đi ăn trước nhé?”

Đồng Tự ậm ừ, quay người cùng Lục Vọng vào phòng nghỉ.

Đang ăn được một nửa, Đồng Tự nhận được một tin nhắn WeChat. Cậu mở ra xem…

Lâm Hiểu Hiểu: [Tôi biết rất nhiều chuyện chỉ là do tôi tự ngộ nhận, nhưng vẫn cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Kiếp này không thể bước đến bên cậu nữa, mong kiếp sau sẽ không còn tiếc nuối.]

Đồng Tự sững người, buông đũa xuống rồi lao ra khỏi phòng nghỉ.

Lục Vọng chạy theo sau: “Sao vậy?”

“Tự xem đi!” Đồng Tự đưa điện thoại cho Lục Vọng.

Lục Vọng đọc dòng tin nhắn của Lâm Hiểu Hiểu xong cũng giật mình: “Vãi, nhìn giống thư tuyệt mệnh thế này? Cô ấy không định tự sát đấy chứ?!”

Ba phút sau, Mộng Lan định vị được tín hiệu điện thoại của Lâm Hiểu Hiểu: “Ở ngoại ô. Giờ chạy tới cũng phải mất hai mươi phút. Tôi sẽ gọi điện cho cục cảnh sát gần đó trước!”

Lý Mông dẫn theo người, bật đèn cảnh sát, phóng xe như bay, còn Lục Vọng cưỡi mô-tô đuổi sát phía sau.

Đồng Tự ngồi ở yên sau mô-tô, liên tục gọi điện cho Lâm Hiểu Hiểu, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát dừng lại trong sân của khách sạn Vân Sam. Trong sân đã có một xe cảnh sát đỗ sẵn, là xe của cục cảnh sát địa phương, chứng tỏ cảnh sát nơi đó đã đến trước.

Lý Mông nhìn qua khách sạn quy mô rất nhỏ, chỉ ba tầng, chắc là nhà dân tự cải tạo.

Một viên cảnh sát từ cửa bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng, đi về phía Lý Mông: “Chúng tôi nhận được tin báo và lập tức có mặt, đến trước các anh khoảng hơn mười phút. Khi lên tới nơi thì người đã chết rồi.”

Lục Vọng tháo mũ bảo hiểm, quay sang hỏi Đồng Tự: “Em ổn chứ?”

Đồng Tự vẫn chưa hoàn hồn: “Vừa rồi anh ta nói gì?”

Tầng một nhà trọ vắng vẻ, chỉ có một cô lễ tân trẻ ngồi ở quầy. Vì các phòng đều đã có người đặt nên ban ngày cô ta tranh thủ chợp mắt trong phòng nghỉ, đến khi cảnh sát đến mới hoảng hốt chạy ra.

Cô gái đang cuống cuồng gọi điện cho ông chủ, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Đồng Tự theo mọi người lên tầng hai, đến trước cửa phòng 204, nơi đã được giăng dây cảnh giới. Phòng 204 trông như chưa có người ở, không có bất kỳ dấu vết sử dụng nào, cả căn phòng nồng nặc mùi hương đốt.

“Lâm Hiểu Hiểu nhận phòng lúc 6 giờ 10 phút, lễ tân nói cô ấy đến một mình.” một viên cảnh sát cho biết.

Tất cả các cửa đều mở. Đồng Tự mang bao giày rồi bước vào nhà tắm, lập tức bị mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi…

Hiện ra trước mắt cậu là một chiếc bồn tắm hình chữ nhật, bên trong là Lâm Hiểu Hiểu đang nằm bất động. Khắp người cô, trên tay, trên người, và g*** h** ch*n đều dính đầy máu tươi.

Đầu Lâm Hiểu Hiểu tựa vào một đầu bồn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không còn sự sống. Bàn tay trái đầy máu của cô vẫn đang bám lấy mép bồn tắm, tay phải buông lỏng trong nước, nắm chặt chiếc điện thoại, lúc này điện thoại vẫn đang nhấp nháy tín hiệu sóng yếu.

Lý Mông thử bắt mạch ở cổ Lâm Hiểu Hiểu, đã không còn đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, rung động.

Anh thoáng sững người: “Pháp y Cố không có ở đây, hai thực tập sinh pháp y các cậu lại xem thử, cô ấy còn sống không?”

Ánh mắt Đồng Tự di chuyển từ cổ Lâm Hiểu Hiểu xuống dưới, cậu thấy rõ váy ngủ g*** h** ch*n cô bị máu nhuộm đỏ. Một con dao rọc giấy màu xanh và một ống kim tiêm đã dùng nằm ngay ở miệng thoát nước bồn tắm. Ngoài ra, bên ngoài bồn còn có vài mảnh thủy tinh vỡ, trên đó có thể đọc rõ mấy chữ to màu xanh “Narcotic”.

Lục Vọng ngồi xổm xuống kiểm tra các dấu hiệu sinh mạng của Lâm Hiểu Hiểu, chạm thử nhiệt độ cơ thể, vẫn còn ấm, nhưng đồng tử đã giãn rộng, không còn thở, mạch, tim đều đã ngừng, không còn dấu hiệu sống. Anh buộc phải đưa ra kết luận rõ ràng: “Vừa mới chết, cơ thể còn chưa cứng, thời gian tử vong chưa tới nửa tiếng.”

Đồng Tự bỗng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, Lâm Hiểu Hiểu mới vừa nhắn tin cho cậu, sao bây giờ lại…

Lục Vọng tháo găng tay ra: “Mặt trong đùi có vết thương, động mạch đùi hai bên đều bị cắt. Nếu mất máu cùng lúc từ cả hai bên thì trong vòng khoảng 10 phút sẽ tử vong vì thiếu máu. Nhìn vào mảnh vỡ thuốc Narcotic kia, có thể thấy trước khi cắt động mạch cô ấy còn gây tê vùng da quanh đó, cách làm này rất giống tự sát. Tôi nhớ không lầm thì Lâm Hiểu Hiểu là sinh viên khoa gây mê.”

Một cảnh sát bên cạnh nói xen vào một câu: “Đã kiểm tra camera giám sát rồi, trong vòng 48 giờ qua, chỉ có mình Lâm Hiểu Hiểu từng bước vào căn phòng này.”

Lý Mông chỉ còn cách gọi điện báo cáo tình hình với Vương Nhạc: “Đội trưởng, Lâm Hiểu Hiểu tự sát rồi!”

Hết chương 60

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.