Chương 15: Thiếu oxy. * Ôn Tễ có lẽ bị nắng chiếu, vô thức nuốt nước bọt, cô cảm thấy khát. Rồi cô bình tĩnh tỏ ra chẳng hứng thú, vung tay nói: “Từ lúc cưới nhau, người phạm lỗi nhiều nhất chính là anh, hơn nữa tôi đâu phải chưa thấy anh cởi áo bao giờ.” Lời vừa dứt, Trương Sơ Việt nghiêng người nhìn cô: “Sao, ý cô là phải c** q**n mới được?” Câu này khiến Ôn Tễ lập tức nóng bừng mặt, chỉ vào Trương Sơ Việt mà mắng: “Đồ lưu manh!” Trương Sơ Việt khoanh tay trước ngực, giờ anh ăn mặc chỉnh tề, da dày thịt béo, chẳng hề sợ hãi mấy lời công kích của Ôn Tễ. Dưới ánh nắng chói chang, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo, anh nói với cô: “Nằm mơ.” Ôn Tễ: ??? Ý anh là cô muốn anh c** q**n thì đúng là nằm mơ? Cô tức đến mức xoay vòng tại chỗ, “Tôi về nhà mẹ đẻ đây!” Vừa thốt ra câu này, Trương Sơ Việt ném cái cưa xuống, tiếng “keng” khiến vai Ôn Tễ giật bắn, cô thấy anh tháo găng tay bước về phía mình. Tim Ôn Tễ đập thình thịch, khi anh tiến gần, cô quay đầu chạy biến ra ngoài. Sợ Trương Sơ Việt đuổi theo bắt cô. Nhưng anh không làm thế. Ôn Tễ đỡ nón rơm, anh cứ đi theo sau lưng cô, cô lập tức rối bời, không biết nên lên núi cho bò ăn hay thực sự về nhà mẹ đẻ. Nhưng lời đã nói ra như nước hắt đi, khả năng Trương Sơ Việt dỗ cô còn thấp hơn cả đánh cô. “Sơ Việt!” Đột nhiên, trước ngã rẽ xuất hiện một bóng người, là bà nội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842352/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.