Chương 17: Cô ấy chính là ngọt ngào * “Tách” Những sợi mưa nặng nề đập vào mặt ô. Mặt đất đang hút lấy dòng nước mưa, dưới chân, vạt áo trên người bị nước thấm vào không chừa một kẽ hở. Ôn Tễ cảm thấy mình như bị độ ẩm tưới đẫm, tưởng chừng từ đỉnh đầu sẽ mọc lên một bông hoa. Trương Sơ Việt đứng đó, cầm ô giữa lùm ngô, trong cánh đồng bắp bạt ngàn những “người lính” đứng gác, như thể là đồng minh của anh. Má cô dần nóng lên, cô biết cái “phần thưởng” anh nhắc đến là gì. Cả hai đều phải tuân theo luật lệ, như căn phòng của họ, nước giếng không phạm nước sông. Nhất là lúc này, ánh mắt anh cúi xuống nhìn cô, không trao “phần thưởng” thì sẽ không rời đi. Học theo cách anh từng lau sữa cho cô, Ôn Tễ nắm lấy cánh tay anh, kéo đầu anh cúi xuống. Sợ không tìm đúng vị trí, cô mở mắt ra, nhưng anh cũng đang nhìn cô. Thật sự ngượng ngùng, người ta hôn môi đều nhắm mắt cả. Cô nhìn khóe môi anh, nơi đó có một giọt nước mưa trượt xuống. Khoảnh khắc cô chạm vào, cảm giác mát lạnh của giọt nước khiến cô rùng mình. Anh từng làm thế này, giờ cô cũng làm thế này, chẳng ai thiệt thòi cả. Ôn Tễ vội vàng rút môi về, mím môi, nói: “Xong rồi, giờ anh có thể dẫn tôi ra ngoài được chưa?” Bỗng nhiên, một hơi thở nóng ẩm lan tỏa bên cánh mũi cô. Cô nghe thấy Trương Sơ Việt khẽ cười, rồi gáy cô đột nhiên bị một bàn tay ướt sũng ôm lấy. Cô bị buộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842354/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.