Chương 18: Cưỡi ngựa * Ôn Tễ giật mình, theo bản năng nghĩ rằng nếu không phải cao lên hay thông minh hơn, thì chẳng lẽ là— Cô đỏ mặt, vội đưa tay nắm lấy dây an toàn che trước ngực: “Trương Sơ Việt, anh nói cái gì thế hả!” Trương Sơ Việt lạnh lùng hừ một tiếng: “Lá gan cô cũng to ra không ít, dám ra bờ sông lừa người ta mua tôm.” Ôn Tễ: ??? Cô ngượng ngùng buông tay, hóa ra là nghĩ nhiều rồi, tự mình đa tình. “Không phải lừa, tôm là tôm ngon, anh không thấy họ khen tôm anh mua ngon à.” “Có năm mươi tệ một cân thôi, họ coi tôi như kẻ ngốc lắm tiền đấy.” Ôn Tễ bực mình đáp: “Thì đó cũng là mua cho vợ, sao lại là kẻ ngốc lắm tiền được!” Lời vừa dứt, xe chạy trên đường đá lắc lư một cái, Ôn Tễ theo bản năng đưa tay bám lấy tay cầm trên trần xe, “Anh lái xe cẩn thận chút đi.” Trương Sơ Việt hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng, giọng trầm xuống: “Cô còn biết là lừa chồng cô à.” Ôn Tễ: “…” Vì Trương Sơ Việt lái xe quá nhanh, Ôn Tễ quyết định không nói chuyện với anh nữa, kẻo lát nữa xe xóc nảy hay kẹt xe, anh lại đổ tại cô hôm nay cứ khăng khăng đòi ra ngoài. Dù sao thì, chỉ trích người khác là bản năng của đàn ông. Đến thị trấn, Ôn Tễ như chim sổ lồng, ở quê nhìn cảnh đồng quê nhiều thì muốn ngắm phố thị, ở thành phố lâu lại nhớ làng quê, đây là cách tự điều chỉnh cuộc sống của cô. Ôn Tễ chỉ vào một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842355/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.