Chương 30: Cả hai nhìn nhau thở hổn hển. * Ôn Tễ như bị thiêu đốt trong ánh mắt Trương Sơ Việt đang cúi xuống kia. Cô đưa tay sờ vành tai bị anh l**m, ngỡ ngàng nhìn anh. Hai chân co lại, chạm vào đầu gối anh, sợ hãi không dám động đậy, tim như sôi sục cả trăm độ, mà anh vẫn đang nhìn cô. Đồng tử anh cuộn trào sóng ngầm, hai cánh tay chống bên người cô căng cứng. Ôn Tễ thấy từng đường gân nổi lên rõ mồn một. Như một con sói, sẵn sàng xé toạc con mồi dưới thân. “Trương… Trương Sơ Việt, anh còn muốn hôn nữa không… Không hôn thì tôi… tôi đi thu quần áo!” Cô cố phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, như hai thỏi nam châm bị hút chặt, tiện thể giải thích việc anh thấy cô không mặc q**n l*t là vì cô quên thu quần áo, chứ không phải cố ý để anh… Khi Ôn Tễ sắp bị những suy nghĩ rối loạn thiêu rụi, cánh tay chống bên cô khẽ buông lỏng, như cổng kéo được nhấc lên, thả cho cô một con đường sống. Ôn Tễ ngẩn ra, trong vài giây sững sờ, cô lách ra từ dưới cánh tay anh. Cô kéo vạt váy xuống, hoảng loạn bước ra khỏi cửa, chạy vào sân sau, giật lấy chiếc q**n l*t lẻ loi treo đó. Không kịp về phòng mặc, cô cúi xuống, nhấc chân luồn vào. Chớp mắt, nơi bí mật vừa bị Trương Sơ Việt nhìn thấy phút trước cuối cùng cũng được che đậy. Ôn Tễ nóng bừng cả người, đứng trong sân một lúc, đưa tay sờ môi bị anh hôn, sờ vành tai bị anh l**m, tự thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842367/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.