Chương 36: Trương Sơ Việt càng đánh càng hăng. * Hồi nhỏ, Trương Sơ Việt không thiếu đồ chơi. Mỗi khi mẹ dẫn anh đi công viên giải trí, bà luôn buộc cho anh một quả bóng bay, cột trên tay để có thể nhìn thấy anh từ xa. Nhưng anh chẳng thích thứ đó, vì có lần quả bóng bay mất, lúc mẹ quay lại không tìm thấy anh. Bố trách mẹ không trông nom cẩn thận, mẹ mắng anh chạy lung tung, nhưng anh luôn mím môi, không nói rằng anh thấy mẹ hẹn hò với một người đàn ông khác. Sau này, khi mẹ lại buộc bóng bay cho anh, anh bèn bóp nổ chúng. Giờ đây, bàn tay lớn của anh nắm lấy một cặp bóng bay hồng phấn tròn đầy, đầu ngón cái lướt qua núm nhỏ, ký ức ùa về trong đầu, nhưng trước mắt lại bị d*c v*ng lấp đầy. Anh vẫn bóp chặt như thuở bé, nhưng không mang hận thù. Nhìn gương mặt yêu kiều hồng hào của Ôn Tễ, anh tìm thấy quả bóng thuộc về mình, sao nỡ làm hỏng, anh muốn ngậm lấy núm hồng mà thổi hơi. Để chúng căng phồng lên mới tốt. Từ nay, bóng bay không còn là biểu tượng của sự phản bội của mẹ. Mà là thứ Ôn Tễ trao cho anh. Mưa lớn vừa tạnh, hoàng hôn buông xuống, chân trời tỏa ra một tia sáng vàng. Ôn Tễ được Trương Sơ Việt cõng về nhà. Cô sợ bị người khác nhìn thấy, nửa khuôn mặt vùi vào cổ anh, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng đủ khiến cô giật mình hoảng sợ, run rẩy thì thầm bên tai anh: “Trương Sơ Việt, trốn đi…” Trương Sơ Việt nghiêng đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842373/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.