Chương 90: Vừa mềm mại vừa ngọt ngào * “Xin lỗi anh… Trương Sơ Việt…” Ôn Tễ vùi mặt trong ngực Trương Sơ Việt bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào lên xuống. Trước đây mỗi lần thấy cô khóc, chưa từng là vì đau lòng, toàn là trong những lúc ân ái. Tối qua cô đã khóc rất nhiều, Trương Sơ Việt trong khoảnh khắc đó bỗng thấy ngơ ngẩn, nâng mặt cô lên nhìn chăm chú, lòng tự hỏi: liệu trong những giọt nước mắt đêm qua có phải cũng có đôi phần u sầu? Còn anh thì đầy bụng tủi hờn, chỉ biết nổi giận, chỉ biết khiến cô khóc thảm thiết, khiến cô hối hận, khiến hôm nay cô không thể đến được cục dân chính. Nhưng tối qua cô cứ vừa khóc vừa bám lấy anh, giọng mềm mại nức nở, tội nghiệp đến mấy vẫn quàng tay ôm lấy vai anh, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, cầu xin người lớn tha thứ, để mặc anh muốn n*n b*p thế nào cũng được. Cuối cùng còn đè anh xuống mà chủ động, anh cố nhịn không đáp lại, nhìn cô nhiều lần đạt tới cao trào, rồi lại kéo anh tiếp tục. Trước nay cô đã từng vì anh như thế bao giờ đâu. Lúc trước cô lấy tiền đồ ra uy h**p, nếu anh dám nói một chữ “không”, thì trong lòng cô, Trương Sơ Việt chính là kẻ nhỏ nhen hẹp hòi. Anh muốn giữ phẩm giá, muốn làm người thanh cao, để rồi thành ra cớ sự như hôm nay. Giờ phút này, chỉ một tiếng “xin lỗi” của cô thôi, cũng đủ khiến xương cốt anh như tan chảy. “Trước đây không nói yêu, đợi đến khi ly hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842427/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.