Chương 90: Vừa mềm mại vừa ngọt ngào
*
“Xin lỗi anh… Trương Sơ Việt…”
Ôn Tễ vùi mặt trong ngực Trương Sơ Việt bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào lên xuống. Trước đây mỗi lần thấy cô khóc, chưa từng là vì đau lòng, toàn là trong những lúc ân ái.
Tối qua cô đã khóc rất nhiều, Trương Sơ Việt trong khoảnh khắc đó bỗng thấy ngơ ngẩn, nâng mặt cô lên nhìn chăm chú, lòng tự hỏi: liệu trong những giọt nước mắt đêm qua có phải cũng có đôi phần u sầu?
Còn anh thì đầy bụng tủi hờn, chỉ biết nổi giận, chỉ biết khiến cô khóc thảm thiết, khiến cô hối hận, khiến hôm nay cô không thể đến được cục dân chính.
Nhưng tối qua cô cứ vừa khóc vừa bám lấy anh, giọng mềm mại nức nở, tội nghiệp đến mấy vẫn quàng tay ôm lấy vai anh, như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, cầu xin người lớn tha thứ, để mặc anh muốn n*n b*p thế nào cũng được.
Cuối cùng còn đè anh xuống mà chủ động, anh cố nhịn không đáp lại, nhìn cô nhiều lần đạt tới cao trào, rồi lại kéo anh tiếp tục.
Trước nay cô đã từng vì anh như thế bao giờ đâu.
Lúc trước cô lấy tiền đồ ra uy h**p, nếu anh dám nói một chữ “không”, thì trong lòng cô, Trương Sơ Việt chính là kẻ nhỏ nhen hẹp hòi.
Anh muốn giữ phẩm giá, muốn làm người thanh cao, để rồi thành ra cớ sự như hôm nay.
Giờ phút này, chỉ một tiếng “xin lỗi” của cô thôi, cũng đủ khiến xương cốt anh như tan chảy.
“Trước đây không nói yêu, đợi đến khi ly hôn rồi mới thổ lộ mấy lời này.”
Trương Sơ Việt nghiến răng nghiến lợi, nếu là trước kia thì giờ chắc anh đã tháo thắt lưng ra rồi.
Ôn Tễ cúi gục đầu, như thể hồn vía vừa bị rút ra giờ mới chịu quay về, lộn xộn trong thân thể, cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ dùng chất giọng trời sinh của phụ nữ và ánh mắt đẫm nước mà nói: “Chính là ly hôn rồi mới nói, anh phải nhớ lấy, sau này còn tái hôn nữa chứ.”
Viền mắt anh nóng ran như thiêu, cô gái này không ngại mang hết tâm tư ra trước mặt anh, nói trắng ra là muốn câu kéo anh quay lại.
Trương Sơ Việt tức đến bật cười, ngực như có lửa đốt, điện thoại đang rung, anh cầm lên nhìn là cuộc gọi của Tạ Lan, liền dập máy, quăng sang một bên, nói: “Ly hôn giả thì ly hôn giả, cần gì phải nói với bọn họ, thế này còn gọi gì là giả nữa.”
Ôn Tễ nắm lấy áo anh, nước mắt lã chã rơi xuống. Trương Sơ Việt thấy cô khóc là không chịu được, trước đây cô chỉ khóc khi ở trên giường, anh không chịu nổi thì cứ dốc sức mà làm, giờ thì biết làm sao đây.
Anh nén giọng xuống: “Ngồi lại đi, anh đưa em về trường.”
Ôn Tễ từ trên đùi anh trườn xuống, nghe anh nói “ngồi lại đi”, trái tim chao đảo một chút, liền ngoan ngoãn trèo về ghế phụ.
Trương Sơ Việt không nói thêm gì, Ôn Tễ nghĩ, chắc anh dỗ một chút là sẽ hết giận thôi.
Hơn nữa dù giờ anh đã biết chuyện nhà họ Ôn, cũng không cần phải ra tay giúp đỡ, lại còn ghét Ôn Quân nữa.
Nhưng để phòng ngừa bất trắc, chờ xe dừng ở cổng trường, anh kéo phanh tay rồi mới mở miệng: “Trương Sơ Việt này, nếu anh có tiền thì để dành cho em đi du học, tuyệt đối đừng đưa cho nhà em tiêu.”
Trương Sơ Việt giờ chỉ nghe thấy hai chữ “du học” là đầu óc liền đau nhức, tay nắm vô lăng nổi gân xanh, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên: “Anh nhiều tiền lắm à? Nuôi em – cái cô ăn vàng tiêu bạc còn chưa đủ à?”
Ôn Tễ tủi thân mím môi: “Anh đừng nói thế mà, sau này em sẽ kiếm tiền cho anh tiêu mà.”
Một đống lửa giận trong lòng Trương Sơ Việt rơi tõm vào dòng nước dịu dàng kia, cháy không nổi nữa.
Chờ cô lề mề bước vào cổng trường, xe anh cũng chẳng vội nổ máy, cả chặng đường này không bị tạt đầu, không vượt tốc, không vượt đèn đỏ, chắc là tổ tiên nhà anh hiển linh phù hộ rồi.
“Tút tút tút ~”
Cuộc gọi như giục mạng của Tạ Lan lại tới.
Anh lập tức cầm điện thoại lên nghe máy, câu đầu tiên đã nói thẳng: “Ly hôn là do con đề nghị, không liên quan đến Ôn Tễ.”
Đầu dây bên kia, giọng của Tạ Lan ngừng lại hai giây, rõ ràng là đang kinh ngạc, rồi ngay sau đó tiếng chửi chói tai như xé gió vọng qua điện thoại:
“Đồ hèn! Nhà họ Ôn vừa gặp chuyện là con đã vội đòi ly hôn, mẹ thật không hiểu nổi sao lại sinh ra đứa con trai như con! Không cho mượn tiền thì thôi, có đến mức phải ly hôn không! Con làm việc kiểu gì vậy hả!”
Giữa trận chửi rát mặt đó, Trương Sơ Việt sững người trong hai nhịp thở, lọc ra một câu trong đống mắng đó mà hỏi lại: “Nhà họ Ôn xảy ra chuyện gì rồi?”
–
Nắng sáng buổi trưa rọi rạng rỡ lên những bóng cây và thảm cỏ xanh rì.
Trên ban công ký túc xá nữ sinh vang lên mấy tiếng cười giòn. Có người đang cầm cây gậy phơi quần áo, vừa nói vừa cười:
“Mình đọc được một bài trên mạng, có người phơi mấy bộ đồ may cho búp bê trong ký túc, hôm sau giáo vụ lên kiểm tra nói nghi ngờ có người nuôi con nhỏ trong phòng.”
Lại là một trận cười nghiêng ngả, đến nỗi Ôn Tễ bước vào mà chẳng ai phát hiện.
Cô kéo cửa tủ quần áo ra, thấy mấy chiếc áo váy treo bên trong, ngẩn người một chút – toàn là Trương Sơ Việt mua cho cô.
Đầu mũi lại cay xè.
Quả thực cô đúng là tiêu hoang phí của, tối qua còn dùng tới từng ấy cái. Lúc đi siêu thị mua khăn giấy, cô nhìn thấy loại Trương Sơ Việt mua – đắt khủng khiếp.
“A!”
Bất ngờ, Chu Tĩnh Nghi quay đầu lại, bị sự xuất hiện bất thình lình của Ôn Tễ dọa hết hồn.
Mà điều quan trọng là mắt cô sưng như quả óc chó, da vốn trắng, giờ trông đôi mắt càng nổi bật. Cô ấy vỗ vỗ ngực: “Mẹ ơi!”
Ôn Tễ hỉ mũi một cái, một bịch giấy đã dùng hết. Cô cúi đầu thu dọn túi rác, nói: “Lát nữa mình qua giảng đường khu giảng viên nước ngoài, đi ngang nhà ăn Bắc, các cậu có muốn nhờ mua cơm không?”
Chu Tĩnh Nghi “a” lên một tiếng, chưa kịp phản ứng. Trần Ni Ni thì bình tĩnh hơn, hỏi: “Cậu bị làm sao thế?”
Tất cả đều là những cô gái đôi mươi, cái tuổi dễ bị cảm xúc chi phối nhất, cũng là cái tuổi không biết xử lý những nỗi buồn sao cho đúng.
Nhưng không hỏi thì lại thấy kỳ.
Tóm lại, mấy người họ cứ đứng ngây ra đó nhìn Ôn Tễ.
Chỉ thấy cô hơi cong môi cười, nói: “Mình đã suy nghĩ kỹ rồi, quyết định cân nhắc chuyện du học.”
Mọi người: !!!!!!
Ôn Tễ nói với Chu Tĩnh Nghi: “Cậu nói đúng, giờ có cơ hội mà không ra ngoài, sau này sợ sẽ hối hận.”
Chu Tĩnh Nghi tròn mắt như cái chuông đồng: “Vậy… vậy chẳng phải là chuyện tốt à!”
Lâm Tố là người đầu tiên nghĩ đến chuyện thực tế: “Thế là sau này tụi mình có mối quen bên đó để nhờ mua đồ rồi còn gì!”
Người ta vẫn nói, một lời nói dối được thốt ra thì phải dùng vô số lời nói dối khác để lấp l**m.
Ôn Tễ vốn chỉ lấy chuyện du học làm cái cớ để buộc Trương Sơ Việt ly hôn.
Nhưng giờ đã đến bước này, nếu hai người họ thật sự ly hôn rồi mà cô lại không thể đi du học được, thì Trương Sơ Việt chắc chắn sẽ càng giận hơn nữa – anh ấy vì muốn cô có thể ra nước ngoài mà ngay cả hôn nhân cũng có thể buông bỏ.
Cô đành phải gắng gượng tinh thần, nộp hồ sơ xin học bổng, đưa chuyện du học trở thành việc chính cần xúc tiến.
–
“Rừ rừ rừ ~”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung dữ dội.
Là cuộc gọi từ bộ phận.
Vừa bắt máy, giọng của Trần Chước Ngôn đã cười vang: “Sơ Việt, báo cáo tiếp nhận chính thức của cậu đã được phê duyệt rồi, nhanh chóng đến nhận việc đi, mấy thủ tục hộ khẩu bên nhân sự cũng đang làm rồi, chỉ tiêu cũng sẽ nhanh chóng được gửi xuống!”
Hơi thở của Trương Sơ Việt trầm xuống từng nhịp một.
Trần Chước Ngôn giọng lớn, lại hét thêm mấy câu: “Trương Sơ Việt, cậu nghe thấy không đấy? Ở đó tín hiệu kém à? A lô?”
“Anh Ngôn.”
Giọng anh nặng nề khiến Trần Chước Ngôn khựng lại giữa chừng.
Trương Sơ Việt nói: “Tôi muốn tạm hoãn lại, suy nghĩ thêm về công việc.”
Trần Chước Ngôn sững người, đến cả câu “đồ điên” cũng quên không mắng.
Sáng hôm sau, Trần Chước Ngôn hẹn anh ra ngoài gặp mặt.
Trương Sơ Việt nhớ lại lần chia tay ở sân bay, từng nói sẽ mời anh ta một bữa, định bụng lấy cớ đó để gọi luôn cả Ôn Tễ ra, nhưng vừa thấy địa điểm mà Trần Chước Ngôn gửi, anh liền quyết định đi một mình.
Bầy chim bồ câu trắng bay qua quảng trường, bên trong nhà thờ vang lên khúc nhạc cưới, cô dâu chú rể bước đến trước mặt cha xứ.
Lúc Trần Chước Ngôn tới nơi, vừa khéo nghe thấy cha xứ đang đọc đoạn lời tuyên thệ bất hủ: “Cho dù anh ấy giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, con có nguyện suốt đời không rời không bỏ không?”
Trương Sơ Việt ngồi ở hàng ghế dài cuối cùng, chân bắt chéo, hai tay đan lại đặt trên đầu gối.
Khóe mắt thấy Trần Chước Ngôn ngồi xuống, anh không ngoảnh đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Chọn địa điểm khéo thật, hai thằng đàn ông đến xem người khác kết hôn.”
“Chứ chẳng phải anh xem nghiêm túc lắm à?”
Trần Chước Ngôn đưa cho anh một chai nước: “Nước thánh vừa phát ở phía trước đấy, uống vào cả nhà sẽ giàu sang bình an.”
Lần này Trương Sơ Việt quay đầu lại: “Sao không có loại nước nào đảm bảo ‘Người có tình rồi sẽ nên duyên vợ chồng’ à?”
“Ha.”
Trần Chước Ngôn cười: “Giờ người ta toàn quỳ dài trước điện Thần Tài, còn đền Nguyệt Lão thì vắng hoe. Cậu ly hôn rồi, tiếp theo tất nhiên là phải lo sự nghiệp chứ sao.”
Anh nghe ra ý tứ của Trần Chước Ngôn, giọng bình thản: “Đừng khuyên em quay lại làm việc nữa, không hứng thú.”
“Nhưng nhìn cậu chăm chú xem người ta làm đám cưới như vậy, chứng tỏ vẫn còn khao khát hôn nhân đấy thôi.”
Nói rồi, Trần Chước Ngôn rút ra một cây bút, viết lên chai nhựa đựng đầy nước thánh dòng chữ: “Người có tình rồi sẽ nên duyên vợ chồng.”
Anh ấy đưa lại cho Trương Sơ Việt: “Uống đi.”
Lúc này người đàn ông mới vặn nắp chai ra.
Trần Chước Ngôn nói: “Muốn tạm hoãn thì cũng phải có lý do.”
“Lúc trước theo quy định, tôi được phân công trở về Nam Thành. Giờ thì vợ tôi ở Bắc Thành không còn nữa, ở lại đây cũng không hợp lý.”
Trần Chước Ngôn gật đầu: “Được, dưới bộ vẫn còn nhiều vị trí trống cần biệt phái. Đến lúc đó sẽ điều cậu đến nơi gần nước ngoài nhất. Hương Cảng thế nào? Ở đó mỗi ngày có hàng đống chuyến bay quốc tế.”
Trương Sơ Việt nghe anh ấy dỗ dành thì bật cười: “Anh biết vợ tôi…”
Nói đến đây, anh ngừng lại. Trần Chước Ngôn hiểu ý: “Là vợ cũ.”
Trương Sơ Việt không nói gì, cả người chìm vào im lặng, ánh mắt dừng lại phía chính điện nhà thờ, nơi cô dâu chú rể đang trao nhẫn cưới. Mà anh và Ôn Tễ thì chưa từng có một nghi thức như thế.
Mái ngói thủy tinh trên cao phản chiếu ánh mặt trời mùa hạ rực rỡ, chói đến nỗi khiến mắt anh nóng lên.
Bên cạnh, Trần Chước Ngôn khẽ “xì” một tiếng: “Thôi được rồi, không phải vợ cũ, là vợ sau. Ấy cha, đàn ông con trai, đỏ mắt cái gì chứ.”
Trương Sơ Việt ngửa cổ tu liền mấy ngụm nước, nghẹn ngào nén giọng: “Lúc đầu tôi tưởng em ấy muốn ly hôn để đi du học, sau mới biết là nhà em ấy gặp chuyện, nợ nần chồng chất. Em ấy không hề nói với tôi một lời. Người ta có thể cùng hoạn nạn, còn em ấy thì chỉ có thể…”
Câu cuối cùng anh không nói ra — chỉ có thể coi anh là người để lên giường.
Trần Chước Ngôn nghe đến đây rõ ràng sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Bảo sao bỏ luôn cả công việc để đi tìm vợ. Loại vợ này là phúc đức mười kiếp mới có đấy.”
Trương Sơ Việt vừa nghe liền đứng bật dậy, vóc người cao lớn. May mà phía sau không có ai, nhưng Trần Chước Ngôn vẫn nhanh tay kéo anh ngồi xuống. Tiếng thánh ca vang lên che lấp cuộc đối thoại của họ.
Trần Chước Ngôn điềm nhiên nói: “Cậu có biết bác sĩ Lưu ở bộ mình không? Trước khi cưới, anh ta là ‘đóa hoa trắng’ nổi bật nhất chỗ chúng ta, bao nhiêu cô gái mê mẩn. Dĩ nhiên, nếu tôi chưa kết hôn thì vị trí đó đã là của tôi rồi.”
Trương Sơ Việt tiếp tục uống nước thánh mà anh vẫn chưa tin tưởng lắm.
Trần Chước Ngôn tiếp tục kể chuyện người khác: “Sau đó cưới vợ, vợ anh ta cũng làm cùng ngành. Theo lộ trình lý tưởng của người hiện đại, tiếp theo là mua nhà chứ gì, nhưng đến giờ vẫn đi thuê. Vợ sinh con, mang thẳng về nhà mẹ đẻ nuôi, mà còn không ở Bắc Thành, hai người sống xa cách, toàn chuyện vụn vặt.”
Trương Sơ Việt liếc nhìn anh ấy: “Giờ anh lấy bất hạnh của người khác ra để an ủi tôi à?”
Trần Chước Ngôn cười lắc đầu: “Không hẳn. Hồi bác sĩ Lưu mới cưới, bố vợ đột nhiên lâm bệnh. Là con rể, có phải nên bỏ tiền ra không? Sau đó tiền đổ hết vào, mà người thì không cứu được.”
Trương Sơ Việt sững lại, chai nước trong tay đã vơi một nửa.
“Đúng là bất hạnh. Nhưng cậu nói xem anh ta có yêu vợ mình không? Chắc chắn là có, nếu không sao đem hết tiền tiết kiệm ra. Nhưng bây giờ bản thân sống ra sao? Có oán trách vợ không? Nếu không thì tại sao lại thành ra ly thân?”
Trương Sơ Việt nghe ra ẩn ý trong lời anh, bình tĩnh nói: “Nếu A Tễ nói không vay, tôi sẽ không cho vay. Không cần phải giấu tôi. Vì chuyện như vậy mà ly hôn thì không đáng.”
Lần này Trần Chước Ngôn bật cười thành tiếng. Đúng lúc đó, cô dâu tung bó hoa cưới, cả khán phòng cười rộ lên.
“Trương Sơ Việt, nếu cô ấy nói với cậu rồi, cậu còn ly hôn không?”
Đồng tử anh đột nhiên co lại.
Trần Chước Ngôn tiếp lời: “Cậu là chồng người ta, cậu phải gánh trách nhiệm. Cô ấy nói không mượn tiền là để cậu khỏi khó xử, cậu lại thật sự không giúp. Trong lòng cô ấy liệu có thoải mái? Người khác sẽ nói cậu thế nào? Vô ơn, lạnh lùng, vô tình, keo kiệt! Cô ấy lấy phải người như thế đấy!”
Trương Sơ Việt nhíu mày: “Tôi mặc kệ người khác nói gì!”
Trần Chước Ngôn cười đến sặc nước, vỗ ngực lấy hơi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Trương Sơ Việt, chúng ta đều là người thường thôi, đừng bao giờ thử thách tình cảm.”
Trương Sơ Việt chấn động tại chỗ.
Trong đầu anh vang vọng mãi một câu cuối cùng của Trần Chước Ngôn: Đừng bao giờ thử thách tình cảm.
Nếu không, cái ác ẩn sâu trong bản tính con người sẽ là thứ đến chính bản thân mình cũng không thể kiểm soát nổi.
Luồng khí tức nghẹn ứ trong ngực anh như tan ra hết trong chai nước kia.
Trần Chước Ngôn đứng dậy, vỗ nhẹ lên lưng anh: “Cô ấy không nói với cậu, chính là không muốn để cậu phải lựa chọn. Cô ấy không thử thách tình cảm. Vợ sau của cậu là người con gái thông minh nhất mà tôi từng gặp.”
Cô ấy không để anh phải lựa chọn.
Nhưng anh lại bắt cô ấy phải chọn.
Hôm đó, từ cục dân chính bước ra, cô đứng giữa ghế phụ và hàng ghế sau, vừa khóc vừa run.
Tiếng thánh ca trong lễ cưới cùng những tràng vỗ tay hân hoan của mọi người vọng khắp chính điện nhà thờ. Trương Sơ Việt chầm chậm uống từng ngụm nước, bên tai là lời Trần Chước Ngôn nói khi rời đi: “Cơm thì khỏi mời tôi nữa, có dịp thì mời tôi ăn tiệc cưới của cậu nhé.”
Chai nước trong tay anh đã cạn đáy.
Cửa xe đóng sầm lại.
Anh nhìn đâu cũng thấy hình bóng của cô.
Như trúng tà.
Điện thoại lại vang lên, anh cứ tưởng là Trần Chước Ngôn quay lại lải nhải thêm gì đó, nhưng liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Tạ Lan.
“Sơ Việt, Ôn Tễ đang ở bên cạnh con không?”
Anh ước gì cô đang ở đây. Tốt nhất là nằm dưới thân anh, để anh có thể càn quét triền miên, vừa hỏi cô vì sao lại nghĩ cho anh nhiều đến thế, vừa lấy tay bịt miệng cô không cho nói, bởi vì anh biết rằng, cô yêu anh.
“Ừm, chuyện này mẹ cũng chỉ vừa mới nghe được thôi.”
Giọng Tạ Lan có phần ai oán: “Chị dâu con bé vì chuyện của anh trai nó mà bị đuổi khỏi biên chế.”
Bàn tay cầm điện thoại của Trương Sơ Việt nổi gân xanh, từng sợi từng sợi hiện lên.
Tạ Lan tiếp tục: “Dù sao thì con cứ làm tốt công việc của mình. Bố con và mẹ lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, đến đời con chỉ mong có được chút quyền lực trong tay, tiền bạc nhiều ít không quan trọng. Còn bên A Tễ, bố mẹ sẽ bù đắp cho con bé.”
“Một triệu, đến lúc đó con sẽ trả mẹ.” Giọng Trương Sơ Việt khàn hẳn đi: “Con muốn đưa em ấy ra nước ngoài.”
–
Trên con đường rợp bóng cây, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, gió hạ thổi về xào xạc.
Con hẻm của tòa nhà Tây dương kiểu cũ chỉ đủ chỗ cho một chiếc xe đi qua.
Một đứa trẻ ngồi trong xe tập đi cười khúc khích không ngừng.
Người giúp việc khom lưng đẩy xe về phía trước, chợt thấy trên mặt đất có một cái bóng cao lớn đổ xuống, ngẩng đầu nhìn, liền mỉm cười ngạc nhiên: “Sơ Việt đến rồi à? Ông chủ đang ở trong thư phòng, vừa khéo có khách tới, để tôi rót cho cậu ly nước…”
“Không cần phiền đâu ạ.”
Người đàn ông lễ phép ngăn bà lại, giọng điềm đạm: “Cháu đợi ở đây là được.”
Khách đến thì tự nhiên sẽ ra.
Đứa bé bên cạnh người giúp việc chỉ tầm một hai tuổi, ngồi trong xe tập đi, hai chân vung vẩy, miệng “a a a” gọi liên tục, tay còn giơ lên chộp vào khoảng không về phía anh.
Người giúp việc mỉm cười, bế cậu bé mập mạp trắng trẻo lên, nói: “Con xem áo của anh trai đẹp quá phải không?”
Đôi tay nhỏ mũm mĩm lại vươn về phía anh, Trương Sơ Việt tháo đôi găng tay trắng đang đeo, nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt không dừng ở đứa trẻ mà chỉ hướng lên tầng trên.
“Thôi nào, đừng chộp anh trai nữa, chúng ta học đi bộ nhé?”
Người giúp việc tiếp tục dỗ dành. Còn Trương Sơ Việt, giống như một vị khách không mời mà đến, đứng lặng lẽ trước cửa tòa nhà Tây dương kiểu cũ.
Mãi cho đến khi bóng cây trên bức tường trắng nghiêng hẳn, đứa trẻ buồn ngủ gục vào lòng người giúp việc ngủ say, bà mới khẽ nói: “Sơ Việt, hay là cậu vào trong chờ đi?”
Anh khẽ lắc đầu: “Bà chăm trẻ là được rồi, cũng đừng báo với giáo sư Hứa là cháu đã đến, kẻo lại khiến ông cụ phải vội.”
Anh mà vào trong, lại khiến người ta thêm bận bịu.
Người giúp việc cười cười, không rõ bao lâu sau, cánh cổng rào của tòa nhà Tây dương cũ rốt cuộc cũng vang lên tiếng động, một giọng nói sang sảng đầy niềm nở vang tới, vài người đàn ông mặc vest đi ra, vừa đi vừa nói: “Giáo sư Hứa, không tiễn nữa đâu ạ.”
Nắng chiều đã ngả, đám người này mới trông thấy người thanh niên đang đứng chờ trước cửa, ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Sơ Việt, em đến rồi sao không nói một tiếng!”
Giáo sư Hứa ngạc nhiên nhìn anh, những người khác cũng nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.
Giáo sư Hứa liền giới thiệu: “Sinh viên của tôi.”
“Ồ! Quả nhiên là tuấn tú phi phàm, tuổi trẻ tài cao!”
Những lời tán dương rộn rã khiến anh thấy không được tự nhiên, chỉ lễ phép đáp lại một tiếng:
“Chào mọi người.”
Đi theo giáo sư Hứa vào nhà, người giúp việc nhìn anh rồi kinh ngạc nói: “Sơ Việt, cậu đứng chờ đến tận lúc mặt trời lặn rồi mà cũng không gõ cửa để tôi ra đón.”
Giáo sư Hứa đùa: “Thằng nhóc này tính nó cứng đầu mà.”
Người giúp việc lắc đầu cười: “Để tôi rót cho cậu ly nước.”
Giáo sư Hứa mời anh ngồi, nhưng anh vẫn đứng thẳng, hai tay nắm chặt đôi găng trắng, cụp mắt nói:
“Giáo sư Hứa, hôm nay em đến là muốn nhờ thầy viết cho vợ em một lá thư giới thiệu.”
Hàng lông mày bạc trắng của giáo sư Hứa khẽ nhướng lên, sững người.
Trương Sơ Việt nói tiếp: “Em ấy muốn xin học tại một trường danh tiếng ở nước ngoài, em nghĩ nếu có thư giới thiệu của thầy thì sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
Cụ già chăm chú nhìn gương mặt anh: “Không phải em đã nhận công tác rồi sao? Cô bé…”
Người đàn ông cao lớn khẽ khép hàng mi, ánh chiều tà phủ lên tấm lưng vững chãi của anh: “Bọn em đã làm thủ tục ly hôn rồi ạ.”
Tay người giúp việc đang bê cốc nước khựng lại giữa chừng, ánh mắt cũng kinh ngạc nhìn sang anh.
Giáo sư Hứa thở dài một tiếng: “Sơ Việt, cũng không cần thiết phải như vậy đâu.”
Trương Sơ Việt khẽ nhếch môi: “Đúng là không cần thiết thật, cũng như việc em nhận công tác vậy. Chỉ là em ấy vì em mà tính toán nhiều đến thế, nếu em không đón lấy, e là em ấy tức lên sẽ không chịu tái hôn với em nữa.”
Bậc trưởng bối nhìn gương mặt anh, trong ánh mắt vừa là kinh ngạc lại vừa xót xa.
Chiếc xe nổ máy, những rung động nhè nhẹ truyền tới khiến thần kinh anh khẽ giật.
Cuối cùng anh cũng đã tìm được một lý do, để gọi điện cho cô.
“Em đang ở đâu?”
Giọng Ôn Tễ khẽ run: “Ở trường ạ.”
“Gửi cho anh một bản hồ sơ xin du học của em.”
Ôn Tễ khẽ “a” một tiếng, rồi cũng không hỏi gì thêm, chỉ “vâng” một tiếng.
Âm thanh điện từ kết nối hai đầu trong sự tĩnh lặng, Trương Sơ Việt nói: “Không có gì thì anh cúp máy đây.”
“Đợi đã!”
Ôn Tễ đột ngột gọi anh lại: “Ừm… điểm IELTS có cần không? Em vẫn chưa thi xong.”
“Không cần.”
“Thế… còn visa? Em cũng chưa xin được.”
Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống: “Không cần.”
“Thế em có gì thì đều đưa cho anh à?”
Câu nói ấy vang vọng trong lòng anh, từng đợt từng đợt dội lên đến cổ họng. Anh khẽ đáp: “Em có gì, đều đưa cho anh.”
Ôn Tễ nói: “Em đưa cho anh kiểu gì được đây, giờ mấy tiệm photo đều đóng cửa rồi, mai mới in được… hoặc là tối mai em qua nhà anh nhé…”
“Em gửi vào một hòm thư điện tử, bản giấy thì gửi về phòng giáo vụ trường bọn anh.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Trương Sơ Việt lên tiếng: “Bọn mình ly hôn rồi, không giống lúc kết hôn nữa.”
Ôn Tễ vẫn không nói gì.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, khàn đặc: “Chẳng lẽ… em tưởng anh kết hôn cho vui à?”
Ôn Tễ không nói “tạm biệt”, cô nói “bye bye”.
Tình cảm rất dễ ảnh hưởng đến việc chiến đấu, cô bật đèn đầu giường, tiếp tục lật sách ôn bài.
Chỉ là càng nhìn chữ càng thấy mờ, cô đã nộp đơn quá muộn rồi, nếu cứ sa lầy mà không thoát ra được, e là sẽ mất tất cả.
Thi IELTS chính là thi điểm số, Lý Tư Thanh đồng ý viết thư giới thiệu cho cô, nhưng vẫn khuyên cô nên tìm một học giả có sức ảnh hưởng lớn hơn.
Thấy Ôn Tễ có chút khó xử, cô ấy còn an ủi: “Không sao đâu, với thành tích của em cộng thêm danh tiếng của trường đại học, tỷ lệ đậu là rất cao.”
Tỷ lệ đậu cao không đồng nghĩa với việc chắc chắn được, cô bắt đầu thấy lo lắng, nhưng ngoài việc tiếp tục nâng điểm thì cũng không còn cách nào khác.
Cô cầm mấy số điện thoại mà Lý Tư Thanh đưa cho, định thử liên hệ vài thầy cô chưa từng dạy mình, xin họ viết thư giới thiệu.
“A Tễ!”
Ngoài ký túc xá có người gọi cô: “Dưới nhà có người tìm cậu.”
Ôn Tễ đang nằm úp trên bàn, đọc đi đọc lại hồ sơ ứng tuyển của mình, vẻ mặt uể oải: “Ai thế?”
“Không biết, nhưng là một anh đẹp trai, cao mét tám mấy cơ!”
Ôn Tễ vừa nghe, lập tức như người bệnh sắp chết bật dậy trong cơn hoảng hốt, chưa kịp để bạn cùng phòng hỏi gì thêm, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua.
“Chậc.”
Chu Tĩnh Nghi đang dặm phấn nền, nói: “Trai đẹp chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất của phụ nữ.”
Ôn Tễ bước chân “lộp cộp lộp cộp” lao xuống cầu thang, từ xa đã trông thấy một bóng người cao lớn, cô quản lý ký túc gọi với theo: “Ôn Tễ đến rồi đấy!”
Trai đẹp quay người lại, nụ cười trên mặt Ôn Tễ lập tức đông cứng, ánh nắng chiếu lên mặt cô cũng như chợt mờ đi.
“Đây là tài liệu Giáo sư Hứa nhờ anh chuyển cho em, bên trong có thư giới thiệu viết tay của thầy gửi cho trường em đang xin học, ngoài ra còn có một số công trình học thuật, thầy bảo anh nói với em một câu: Chúc em lên đường thuận lợi.”
Ôn Tễ sững người nhìn anh, môi khẽ mấp máy, định hỏi gì đó nhưng khi nhìn thấy tên trường in trên phong bì giấy kraft, trong khoảnh khắc liền bừng tỉnh, thấu hiểu tất cả.
Vị Giáo sư Hứa này, Ôn Tễ từng đi cùng Trương Sơ Việt gặp qua.
Cô dù về tình hay về lý, đều nên trang trọng cảm ơn. Khi gọi điện tới, Giáo sư Hứa cười hiền hòa nói: “A Tễ à, Sơ Việt bảo tôi trực tiếp đưa cho em, không muốn làm người trung gian nhận công. Sau này em sẽ hiểu, yêu một người thật lòng là dùng tất cả những gì mình có để giúp người ấy.”
Ôn Tễ sững sờ nghe điện thoại.
Không biết từ khi nào, khóe mắt cô đã đỏ hoe.
Trương Sơ Việt rất ít nói lời ngọt ngào, tính tình thì cứng nhắc, có lúc cô từng nghĩ anh chẳng mấy ân cần với mình.
Nhưng một câu của Giáo sư Hứa đã chạm đúng vào chỗ mềm trong tim cô, cái gọi là tình yêu, đến mức này, cũng là tận tình tận nghĩa rồi.
Dốc hết mọi tài nguyên, chỉ để con đường tương lai của cô đi được thuận lợi hơn một chút.
Kỳ nghỉ đông, Ôn Tễ ở lại trường, cả Tết cũng vùi đầu ôn thi, những ngày quan trọng như Tết âm lịch, nhà họ Ôn xem cô là gái đã gả ra ngoài, không cần để tâm tới nữa.
Vừa ly hôn với Trương Sơ Việt, cũng chẳng cần tuân thủ tục lệ, người chồng trước ấy càng nhàn nhã, mỗi tháng đúng hạn gửi tiền cấp dưỡng là xong chuyện liên lạc.
Trong lòng Ôn Tễ vẫn mang một nỗi hờn, nghĩ nếu không thi đậu thì quyết không tìm anh, phải để anh thấy cô đổi lại được điều gì sau những hy sinh, để anh có thể thấy vui hơn một chút.
Đến giữa tháng Tư, Ôn Tễ nhận được thông báo trúng tuyển, là Stanford, học bổng 50%, không hề có điểm cộng từ ưu thế thể thao, kết quả như vậy đã là tốt nhất rồi.
Cô hào phóng muốn đãi cả phòng ký túc một bữa lẩu, mọi người bảo ăn thịt cừu bồi bổ đi, cô lắc đầu nói: “Trừ thịt cừu ra thì gì cũng được.”
Cuối cùng cả bọn ăn một bữa lẩu bò.
Ôn Tễ nhìn đĩa thịt bò, lại nhớ tới những ngày ở trong chuồng bò cùng Trương Sơ Việt, nhớ anh mồ hôi đầm đìa mà không cho cô động tay vào việc gì, nhớ bóng lưng anh đêm đêm làm mộc, nhớ đường nét khuôn mặt anh lúc ngủ cạnh cô.
Nhớ cả tiếng thở gấp nghẹn ngào bên tai cô.
Thật ra miệng nói yêu hay không yêu, làm từng ấy chuyện rồi còn chưa đủ rõ ràng sao?
Hơi nước lẩu làm mắt cô nhòe đi, mọi người nâng ly chúc mừng.
Chu Tĩnh Nghi nói: “Tuy nước ngoài rất tốt, nhưng một mình cậu cũng phải chú ý an toàn đấy nhé.”
Lâm Tố nói: “Đúng vậy, xa nhà vạn dặm đâu phải chuyện dễ…”
Trần Ni Ni bình thản nói: “Hay lát nữa đi hát karaoke đi?”
Không khí cảm xúc bùi ngùi trong khoảnh khắc hóa thành một tiếng reo: “Yeah!”
Lúc chọn bài hát, Chu Tĩnh Nghi tích cực lắm, chọn loạn cả lên. Ôn Tễ lại nhớ tới hồi mới cưới Trương Sơ Việt, khi ấy cô buồn chán đến phát hoảng vì sống trên núi, nên chạy xuống thị trấn vào KTV.
Anh thua bài, bắt cô xuống chuộc người.
Khi đó cô thấy anh thật đứng đắn, mấy trò chơi bời này cũng không biết chơi, nên nảy sinh chút ý muốn trêu chọc. Ai mà ngờ, một khi đã “phá giới” thì anh chơi còn bạo hơn cả ai hết.
Lúc này, Trần Ni Ni hỏi có uống rượu không, Ôn Tễ gật đầu, hào phóng giơ tay: “Mình mời.”
“Thế uống gì?”
Ôn Tễ: “Gì cũng được, có rượu là được.”
Trần Ni Ni là trưởng phòng, chọn một két bia có nồng độ thấp nhất, rồi nói: “Phải về trước mười giờ, tranh thủ uống đi, đừng để phí.”
Nghe đến câu cuối của cô ấy, hốc mắt Ôn Tễ bỗng ươn ướt, cô cầm ly bia lên uống một hơi, Trần Ni Ni nhìn cô: “Cậu từ từ thôi.”
“Lẩu bò mặn quá.”
Lâm Tố: “… Thế thì đúng là nước ở đây còn đắt hơn cả bia.”
Cô đi vào nhà vệ sinh, hai gò má đỏ bừng một vòng, cúi đầu mở điện thoại, rồi gọi cho Trương Sơ Việt.
Yên ắng, không có tạp âm ồn ào, cuối cùng cô cũng nghe được giọng anh: “Ở đâu đấy?”
“Anh chồng cũ đến đón không?”
Trương Sơ Việt thường xuyên vừa bắt máy đã hỏi cô câu này, bởi vì phần lớn đều là anh đến đón cô.
Giọng anh hơi trầm: “Anh đang ở ngoài tỉnh.”
Mắt Ôn Tễ lập tức đỏ lên, bây giờ không còn là vợ chồng nữa, anh đi công tác cũng không nói với cô, Ôn Tễ bĩu môi: “Vậy nên bây giờ bên cạnh anh có cô nào khác thì cũng không cần nói với em nữa phải không!”
“Ly hôn rồi mà còn vu oan cho anh, bên cạnh anh là ma nữ đấy, giờ anh đang ở trong rừng hoang núi vắng, có chết cũng chẳng cần em thu xác.”
Đàn ông sau ly hôn giống như bị rối loạn hormone, Ôn Tễ bị anh nói đến ngẩn cả người: “Vậy… vậy anh có thể giữ cái mạng đó để đưa em lên thiên đường được không?”
Hơi thở Trương Sơ Việt cuộn lên trong tiếng sóng điện thoại: “Gửi anh thời gian và địa điểm.”
Ôn Tễ “ừ” một tiếng, rồi liền nấc cục, anh nghe thấy thì hỏi cô: “Rốt cuộc em đang ở đâu?”
“Trong nhà vệ sinh.”
“Anh hỏi là em đang làm gì?”
“Tuột quần.”
Trương Sơ Việt: “……”
Anh thở hắt ra một hơi, như đang giằng co giữa việc cúp máy và không cúp, cuối cùng để lại một câu: “Thế nhé.”
“Ừm, bye bye.”
Cô đã uống rượu, giọng nói vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào.
Ôn Tễ cảm thấy, với giọng điệu như vậy, Trương Sơ Việt chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của cô đâu.
Anh đúng là người đàng hoàng, sau khi ly hôn dường như không dám chạm vào cô nữa. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, với sức mạnh của anh, kể cả có dùng bao cũng chưa chắc đã tránh khỏi việc làm cô có bầu.
Đến lúc đó, kế hoạch cuộc đời cô coi như đổ bể hết cả.
Trước khi ra nước ngoài, cô kéo vali đến trung tâm thương mại một chuyến, mua một món quà gửi về cho Tạ Lan. Nhớ tới hộp trang sức của bà ấy vẫn còn để bên chỗ cô, nên cô gửi tin nhắn cho Trương Sơ Việt, một lúc lâu sau anh mới trả lời:
[Ly hôn rồi cũng coi như là của em.]
Ôn Tễ: [Em nói với mẹ là để anh mang về đưa cho bà rồi.]
Trương Sơ Việt: [Lại giao việc cho anh à, muốn trả thì tự đi mà trả.]
Ôn Tễ nhíu mày: [Dạo này anh sao cáu bẳn thế.]
Lại một hồi lâu không trả lời, càng chứng thực việc anh đang cáu thật.
Thời gian nhập học của Ôn Tễ là vào mùa thu, nhưng hiện tại cô không chỉ phải hoàn thành đồ án tốt nghiệp đại học để lấy bằng, mà còn phải sớm đến thuê căn hộ, học lớp ngôn ngữ và làm thủ tục nhập học.
Mà trước khi đặt vé máy bay, cô đã nói với Trương Sơ Việt rồi. Nếu không thì anh mà đi công tác một cái là ba tháng, còn đưa tiễn gì nữa, đến lúc đó hoa vàng cũng úa rồi.
Sân bay rộng lớn dưới ánh nắng phản chiếu từ tấm kính phản quang, sáng rỡ mà trống trải, Ôn Tễ đứng trước cửa sổ kính nghiêng, mũi chân chạm đất, hai tay mỗi bên kéo một chiếc vali.
Cô nhìn thấy một bóng người vội vã từ xa chạy tới.
Sơ mi trắng, quần tây đen, Ôn Tễ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mà đến trễ chút nữa là máy bay bay mất rồi.”
Đôi mắt đen sẫm của Trương Sơ Việt liếc nhìn cô một cái, dường như lại muốn giáo huấn điều gì, nhưng vì thời gian gấp rút, anh chỉ nói những điều quan trọng. Anh thò tay vào túi quần tây, rút ra một tờ giấy A4.
“Đến sân bay bên đó thì gọi vào số này, sẽ có người tới đón. Đây là địa chỉ căn hộ, khu vực rất gần trường em. Vợ chồng chủ nhà anh đã điều tra lý lịch rồi, nhưng phòng bất trắc, nếu có điều gì bất thường thì gọi vào số khẩn cấp này.”
Ôn Tễ sững sờ nhìn tờ giấy ấy, giọng anh đều đều: “Chụp lại đi, giấy này cũng cầm cho chắc, có song ngữ Trung – Anh, hỏi đường thì nhớ hỏi nhiều người, cẩn thận một chút.”
Cô cúi đầu lấy điện thoại, khi lướt màn hình thì phát hiện tay mình đang run không kiểm soát được, chụp hai tấm đều mờ hết cả.
“Những thứ này… anh chuẩn bị mất bao lâu vậy?”
Cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ chậm rãi và cẩn thận gấp tờ giấy mỏng ấy lại, cố ý kéo dài thời gian.
Anh chỉ nói: “Anh không tiện kết nối với nước ngoài, điện thoại có thể không liên lạc được, mạng xã hội thỉnh thoảng còn có thể nhắn tin, nhưng nếu có nhiệm vụ thì điện thoại phải nộp lại. Giờ em ra nước ngoài thì dễ, nhưng sau này quay về xin visa, đừng để dính dáng đến anh. Tất nhiên, có về hay không là do em quyết định, có khi… ở bên đó em lại thấy dễ chịu hơn…”
“Vậy nên… anh chuẩn bị lâu lắm rồi phải không?”
Cô như chẳng nghe lời dặn dò của anh, chỉ ngẩng đôi mắt to tròn, nhìn anh trân trân.
Trương Sơ Việt cụp mắt xuống, gầy đi rồi, ánh mắt khẽ liếc sang chỗ khác, không nhìn cô.
Ôn Tễ cầm tờ giấy mỏng trong tay, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, chắc anh đã phải bỏ ra không ít công sức.
Dù cô có kênh liên lạc trao đổi dự án quốc tế từ chỗ Lý Tư Thanh, nhưng muốn dò hỏi vài chuyện cũng vẫn gặp nhiều trở ngại, huống hồ thân phận anh lại nhạy cảm, càng cần phải tránh điều tiếng.
“Anh thấy em chắc cũng sắp vào khu vực an ninh rồi, lát nữa nhớ đi vệ sinh trước đã…”
“Em… em có một cái vali đồ muốn đưa cho anh.”
Ôn Tễ kìm nén hàng mi đang run và cổ họng đang nghẹn đắng, đẩy chiếc vali màu đen về phía anh.
Phải, Trương Sơ Việt chỉ đưa cô một tờ giấy, còn cô thì hận không thể nhét đầy cả chiếc vali cho anh, còn nói: “Anh về rồi hãy mở ra nhé, em khóa kỹ lắm mới xong đấy, mật mã vẫn là sáu số cuối trên giấy đăng ký kết hôn.”
Anh bật cười khẽ, làm bộ như nhẹ nhõm: “Em cài thành sáu số cuối giấy ly hôn cũng được mà.”
Ôn Tễ lập tức nhớ ra một chuyện quan trọng: “Giấy ly hôn anh chưa xé đấy chứ!”
“Anh có cần tích lũy tín chỉ đâu.”
Nghe xong, Ôn Tễ sốt ruột hẳn: “Anh mau tìm lại cất kỹ vào đi, nhỡ sau này muốn tái hôn còn dùng đến!”
Ánh mắt Trương Sơ Việt sâu thẳm nhìn cô một cái, những lời anh nói trước đó, không biết cô có thực sự nghe vào hay không. Dù sao thì, người ra đi… có mấy ai quay lại?
Anh không thể trói buộc tự do của cô được.
“Trong vali là gì vậy?”
Anh đổi đề tài.
Ôn Tễ nói: “Quần áo bốn mùa của anh, cả đồ lót với áo ba lỗ, em đều phân loại hết rồi. Nhưng một cái vali chắc chắn không đủ, đợi em sang bên đó rồi mua thêm ít đồ hàng hiệu miễn thuế, sẽ gửi về cho anh.”
Lải nhải nói mãi, Trương Sơ Việt khẽ nuốt nước bọt, yết hầu khẽ chuyển: “Có tiền thì ăn uống tử tế vào, em tưởng chủ nghĩa tư bản để lại cho em được bao nhiêu à?”
Ôn Tễ chu chu môi: “Mẹ anh chuyển cho em một triệu rồi, anh không cần gửi thêm nữa đâu.”
“Em tưởng thế là nhiều lắm à? Tiền thuê nhà mỗi tháng cũng đủ tiêu mất mấy chục nghìn, một quyển sách giá mấy trăm tệ, học phí một năm năm sáu trăm nghìn, cộng thêm sinh hoạt phí, một triệu còn chẳng đủ đâu.”
Ôn Tễ túm lấy ống tay áo anh, nói: “Vậy thì em trả lại mẹ anh nha!”
Trương Sơ Việt nghiêm giọng như đang răn dạy: “Trả cái gì? Học xong thạc sĩ em tưởng là có thể hoàn vốn rồi chắc?”
“Thì em học tiếp tiến sĩ, thế là được chứ gì, Hứa Hoàn Vũ nói tiến sĩ khối kỹ thuật trong nước kiếm được nhiều tiền lắm.”
Câu đó vừa dứt, đồng tử Trương Sơ Việt chợt co lại, như thể có mảnh obsidian đen bóng vỡ tan trong mắt anh.
Lúc này loa sân bay vang lên thông báo làm thủ tục lên máy bay, Ôn Tễ nghe thấy chuyến bay của mình, tay buông khỏi tay áo Trương Sơ Việt, nói: “Vậy em vào trước đây.”
Anh nghiêng mắt, không nhìn cô, mà là xác nhận lại xem có đúng chuyến bay của cô không. Lúc ấy, có mấy cô gái mặc đồ rực rỡ ríu rít tiễn nhau, một người trong số họ cầm máy ảnh chụp lấy liền, đang chụp hình cho cô gái đối diện.
Ôn Tễ kéo vali đi về phía trước, Trương Sơ Việt vươn tay dài, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Lúc này Ôn Tễ cúi thấp đầu, sợ anh nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của mình.
Chỉ là khoảnh khắc bàn tay anh khép lại, giống như bóp trúng trái tim cô vậy.
Anh nói: “Chụp một tấm ảnh chung đi.”
Ngoài ảnh cưới và ảnh ly hôn, bọn họ chưa từng chụp ảnh chung lần nào.
Cô cúi đầu, bàn tay run rẩy lục điện thoại trong túi thì nghe thấy Trương Sơ Việt nói: “Làm phiền một chút, có thể chụp giúp bọn tôi một tấm ảnh không?”
“À, được ạ, dùng cái này nhé?”
Người trả lời là một cô gái, cô giơ máy ảnh chụp lấy liền của mình lên, Ôn Tễ cuống cuồng đưa điện thoại qua, nhưng lại nghe Trương Sơ Việt nói: “Có thể lấy ảnh liền không? Bao nhiêu tiền tôi trả.”
“Không cần không cần đâu ạ, chỉ là… chỉ còn một tờ giấy ảnh cuối cùng thôi, em không dám đảm bảo sẽ chụp đẹp ạ…”
Nghe thấy chỉ còn một tấm cuối cùng, mắt Ôn Tễ lập tức đỏ hoe như lòng đỏ trứng gà, cô gái đối diện vội vã dỗ: “Em… em sẽ cố gắng chụp thật đẹp!”
Trương Sơ Việt hơi cúi đầu xuống, giọng trầm thấp hỏi cô: “Muốn chụp ở đâu?”
“Cái… cái cửa kính to lúc nãy… nhìn đẹp lắm, đằng sau còn có cả máy bay…”
Giọng Ôn Tễ phủ đầy một tầng sương mù, Trương Sơ Việt dịu giọng nói với cô gái đang cầm máy ảnh: “Làm phiền rồi.”
Hai người đi tới đứng trước bức tường kính lớn, mấy cô gái bên cạnh cô gái chụp ảnh còn hướng dẫn: “Hai người có muốn nắm tay hoặc tạo dáng gì không?”
Vừa dứt lời, Ôn Tễ đang định đưa tay ra nắm lấy tay anh, thì bất ngờ vai bị người ta ôm lấy, cả người rơi vào một lồng ngực rộng lớn rắn chắc.
“Cười nào~”
Giấy ảnh được in ra, nhưng chỉ là một mảng trắng xoá, mắt Ôn Tễ lại muốn đỏ hoe lần nữa, cô gái đối diện vội nói: “Đừng vội đừng vội, nó cần thời gian hiển thị, hoặc dùng túi chườm nóng hay gì đó làm ấm thì sẽ hiển thị nhanh hơn.”
“Em… em không có túi chườm nóng…”
Dáng vẻ đáng thương của Ôn Tễ khiến cô gái cũng sốt ruột theo: “Nhưng bọn em cũng sắp phải làm thủ tục rồi…”
“Không sao đâu, cảm ơn các bạn.”
Trương Sơ Việt nhận lấy tấm ảnh, nói với họ: “Chúc các bạn thượng lộ bình an.”
Ánh mắt Ôn Tễ như muốn xuyên qua muôn trùng khói sóng: “Làm sao bây giờ, em cũng sắp phải lên máy bay rồi, hay… hay là tụi mình tìm ai đó chụp lại bằng điện thoại…”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn anh, lại thấy hai bàn tay Trương Sơ Việt đang đan vào nhau, áp chặt lên tấm ảnh vừa in ra, Ôn Tễ sững người, trong khi loa sân bay vẫn không ngừng thúc giục hành khách lên máy bay, cô nói: “Không sao đâu, lúc em về… mình chụp lại cũng được…”
Người đàn ông dựa vào lan can, sau lưng là ánh sáng chói chang, mà anh quay lưng lại phía bức tường kính, dáng người cao lớn phủ thành một bóng râm sẫm màu, anh đang cúi đầu, không ngừng xoa xoa tấm ảnh bằng hai bàn tay.
“Trương Sơ Việt…”
Bỗng nhiên, tay Ôn Tễ muốn thay anh sưởi ấm, lại cảm thấy mu bàn tay mình bị nhỏ xuống một giọt nước.
Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, và rồi cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của người đàn ông ấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Chồng em khóc rồi!!! Aaa làm sao đây!!!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.