Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Vinh Xuyên, mỉa mai: "Ta một mình đến đây, ngươi có gì phải do dự? Không lẽ ngươi sợ một mình ta sẽ tiêu diệt hết Ma tộc các ngươi?"
Vinh Xuyên như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, càn rỡ cười lớn: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Nói xong hắn ta liếc mắt ra hiệu, thuộc hạ bên cạnh lập tức hiểu ý bay ra ngoài động, chẳng bao lâu sau quỳ trước mặt Vinh Xuyên: "Bẩm Quân chủ, đã thăm dò rồi, xung quanh không có phục kích của Thiên đình."
"Bây giờ ngươi có thể nói." Vinh Xuyên nói với Tân Đình.
"Ngươi thả người trước."
Tân Đình Thượng thần nói: "Một mình ta ở đây, ngươi còn sợ ta chạy sao?"
Cuối cùng, dưới sự cho phép của Vinh Xuyên, người Ma tộc thả ta ra.
Ta lập tức nhổ miếng vải trong miệng, chạy về phía Tân Đình Thượng thần.
Chưa kịp mở miệng nói gì, hắn kiểm tra ta một lượt, xác định không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng, lập tức ôm chặt ta vào lòng.
Bỗng bên tai vang lên giọng nói chỉ ta có thể nghe thấy: "Nàng đừng nói gì, bây giờ nghe ta nói. Ta không chắc bên ngoài có phục kích của bọn chúng không, nàng cầm chắc Thiên Cơ Tán, trên đường đừng dừng lại, dùng thời gian nhanh nhất trở về Thiên đình, đi tìm sư tôn của nàng mang cứu binh đến, hiểu chưa?"
Ta không mở miệng trả lời hắn, chỉ có thể đáp lại cái ôm của hắn thật chặt, kéo nhẹ vạt áo hắn, nói với hắn rằng ta đã hiểu.
Hắn buông ta ra, nhìn ta chăm chú, không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-than-xin-nhe-chut-lac-boi-boi/1894213/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.