Nụ hôn vừa kết thúc, tiếng vỗ tay rộ lên từ phía trước. Ôn Tri Dư vội vàng giấu mặt vào lồng ngực anh, không dám ngước lên nhìn mọi người.
Cố Đàm Tuyển khẽ vuốt tóc cô, cười nói: “Có ai nhìn em đâu mà sợ.” “Anh biết em da mặt mỏng lắm mà.” Ôn Tri Dư phụng phịu.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Ừ, không chỉ da mặt mỏng, anh còn chưa từng thấy cô nàng nào dễ ngượng như em.”
Một lúc sau, như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi: “À đúng rồi, anh đã hỏi em rồi, hồi cấp ba, em có từng đi tìm anh không?”
Ôn Tri Dư ngẩng đầu lên khỏi ngực anh.
Tìm ư? Không có. Trong thực tế, họ chưa từng có điểm chung nào. Cô gái 18 tuổi Ôn Tri Dư sống trong khuôn khổ nghiêm ngặt của gia đình, không dám có bất kỳ liên hệ gì với những chàng trai như anh. Nhưng cô gái 18 tuổi ấy đã thầm thương trộm nhớ anh, lén lút tìm kiếm thông tin và cố gắng kết nối với anh.
Dù cho, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết điều đó.
“Không ạ.” Cô lắc đầu, trả lời chắc nịch: “Em thật sự không tìm anh đâu, chắc tại anh gặp nhiều con gái quá nên quên rồi.”
Anh “à” một tiếng, có vẻ hơi thất vọng. “Sao thế ạ?” Cô hỏi.
Anh cụp mắt xuống suy nghĩ một lát: “Tiếc thật, chưa được gặp Ôn Tri Dư 18 tuổi.”
Tim cô như có tảng đá ném vào, gợn sóng lan tỏa. “Anh muốn gặp ư?”
Anh ừ một tiếng: “Muốn lắm, muốn xem Ôn Tri Dư lúc đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-trieu-xuong-trinh-du-kinh/2875316/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.