Ở buồng trong, Tạ mẫu nghe được giọng con trai mở bừng mắt ra, ngồi dậy xuống giường khoác áo vào gấp gáp đi ra, miệng reo lên:
– Con trai về rồi à?
Tạ Trường Canh cởi chiếc áo tơi ướt sũng trên người xuống đưa cho A Miêu vừa chạy tới, sau đó bước qua bậu cửa sải bước tới gần mẫu thân. Thu Cúc không đón được gì, trơ mắt nhìn A Miêu phấn khởi ôm áo tơi đắc ý nhìn mình, nét mặt cứng đờ, ghê tởm nhìn chằm chằm vào dòng nước mũi từ chảy ra từ mũi cô hầu nhỏ.
– Còn không cất đi, mặt đất đang ướt, ngộ nhỡ lão phu nhân bị trượt chân thì sao!
A Miêu cũng không giận, hít mũi một cái, cười hì hì chỉ vào vạt áo cô ta:
– Cổ áo của ngươi…
Thu Cúc nhìn xuống, bấy giờ mới phát hiện trên cổ áo mình còn dính vỏ hạt dưa, mặt mày tức khắc đỏ lựng lên, vội phủi đi, ngước lên thấy A Miêu đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, liền đè thấp giọng mắng:
– Ngươi cẩn thận đấy cho ta, cố tình giả ngu chơi xấu, xem có ngày ta có xẻo mũi tởm ngươi đi không.
A Miêu năm sáu tuổi bị nhiễm bệnh bị bỏ lại bên dịch xá. Hồi đó mùa đông khắc nghiệt, cô bé trong bộ quần áo tả tơi, cuộn tròn trên nền tuyết, nom không khác gì một con mèo con, khi sắp bị chết cóng thì Tạ phụ nhìn thấy xót thương nhặt về nhà. Tạ mẫu phàn nàn một hồi thì cũng nuôi lớn cô bé, từ đó cô bé trở thành người hầu trong nhà.
A Miêu đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770479/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.