Tạ Trường Canh một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới doanh trại trú đóng ở bên ngoài cửa bắc, đến ngôi nhà gỗ nơi quân y đang điều trị cho binh lính. Còn chưa đi vào, hắn đã nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài, tất cả đều là binh lính trẻ, xô đẩy nhau, đứng kiễng chân nghển cổ nhìn vào bên trong, như là đang xem gì đó. Những người đứng phía sau không nhìn thấy thì ra sức nhảy lên. Mọi người có vẻ rất phấn khích, không một ai phát hiện ra hắn xuất hiện ở phía sau.
– Lục Giáp, ngươi có bệnh gì hả? Lúc sáng tập luyện còn thấy ngươi nhảy nhót tung tăng khoẻ như voi, ngươi tránh ra, đừng có làm ảnh hưởng ta khám bệnh!
Một binh lính kéo đồng đội ngăn cản mình ra, miệng làu bàu.
– Ai nói ta không có bệnh? Hai ngày trước ta thấy khó chịu trong người, sáng nay cố gắng lắm mới ra thao trường được. Ta mới thấy ngươi giả bệnh thì có, chắc ngươi cũng tới để được nhìn phu nhân có đúng không?
Đồng đội kia cũng chẳng thèm quay đầu lại đáp trả lại một câu.
Người kia đỏ phừng cả mặt, cãi lại:
– Ai nói ta giả bệnh? Lúc trước ta đánh giặc bị thương, còn chưa khỏi hẳn đâu.
– Khéo nhỉ, sớm không tới khám muộn không tới khám, hôm nay lại chen chúc tới làm gì? – Đồng đội chế giễu.
– Ồn ào cái gì, xếp thành hàng đi! Phu nhân không chữa vết thương đao kiếm, ai bị thương thì đi khám quân y đi! Không được giả bệnh, bắt được ai sẽ trị theo quân pháp, đánh hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770501/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.