🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tạ Trường Canh một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới doanh trại trú đóng ở bên ngoài cửa bắc, đến ngôi nhà gỗ nơi quân y đang điều trị cho binh lính. Còn chưa đi vào, hắn đã nhìn thấy rất nhiều người bên ngoài, tất cả đều là binh lính trẻ, xô đẩy nhau, đứng kiễng chân nghển cổ nhìn vào bên trong, như là đang xem gì đó. Những người đứng phía sau không nhìn thấy thì ra sức nhảy lên. Mọi người có vẻ rất phấn khích, không một ai phát hiện ra hắn xuất hiện ở phía sau.

– Lục Giáp, ngươi có bệnh gì hả? Lúc sáng tập luyện còn thấy ngươi nhảy nhót tung tăng khoẻ như voi, ngươi tránh ra, đừng có làm ảnh hưởng ta khám bệnh!

Một binh lính kéo đồng đội ngăn cản mình ra, miệng làu bàu.

– Ai nói ta không có bệnh? Hai ngày trước ta thấy khó chịu trong người, sáng nay cố gắng lắm mới ra thao trường được. Ta mới thấy ngươi giả bệnh thì có, chắc ngươi cũng tới để được nhìn phu nhân có đúng không?

Đồng đội kia cũng chẳng thèm quay đầu lại đáp trả lại một câu.

Người kia đỏ phừng cả mặt, cãi lại:

– Ai nói ta giả bệnh? Lúc trước ta đánh giặc bị thương, còn chưa khỏi hẳn đâu.

– Khéo nhỉ, sớm không tới khám muộn không tới khám, hôm nay lại chen chúc tới làm gì? – Đồng đội chế giễu.

– Ồn ào cái gì, xếp thành hàng đi! Phu nhân không chữa vết thương đao kiếm, ai bị thương thì đi khám quân y đi! Không được giả bệnh, bắt được ai sẽ trị theo quân pháp, đánh hai mươi quân côn! Những người khác lần lượt từng người một. Hôm nay không đến lượt thì ngày mai lại đến khám! Phu nhân nói, sẽ khám theo mức độ nặng trước nhẹ sau! Tất cả đều khám hết.

Một Ngũ trưởng thấy binh lính chặn hết cửa, quát to lên, quát xong rồi đột nhiên trông thấy Tạ Trường Canh cũng đứng ở bên ngoài cách đó không xa, cũng không biết là tới từ lúc nào rồi, sửng sốt cả người vội chạy ra nghênh đón hắn.

– Các ngươi đang làm gì thế? – Tạ Trường Canh nhìn đằng trước, hỏi.

Ngũ Trưởng nhìn thấy mặt lạnh của hắn có vẻ không vui, vội vàng giải thích.

– Là thế này ạ, quân y nghe nói phu nhân có y thuật, thời gian trước còn chữa khỏi bệnh cho dân bản xứ, thế là tới nhà cầu xin phu nhân khám cho mấy bệnh nhân bên này. Phu nhân tới khám xong người này rồi thì người khác lại đến. Thế là phu nhân ở lại…

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đám binh lính xô đẩy ngoài cửa cuối cùng cũng nhận ra rằng Tiết độ sứ cũng đến, nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của hắn quét tới đây, những người vốn dĩ nghe nói về vẻ đẹp của phu nhân mượn bệnh tình để được nhìn người lập tức chột dạ, cúi gằm đầu xuống bắt đầu giải tán.

Trước cửa vốn bị chen chúc đông nghịt người rất nhanh trở nên trống trải.

Tạ Trường Canh đi đến cửa nhà gỗ, đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong. Cô gái kia mặc trang phục màu xanh bình thường, đang bận rộn cùng với quân y khám bệnh cho một binh lính. Nàng vẫn luôn cúi đầu, hắn đứng đó hồi lâu cũng không ngẩng lên nhìn hắn.

– Tiết độ sứ tới đón phu nhân ạ? Xin ngài chờ một lát, ti chức đi gọi phu nhân ra luôn ạ! Hôm nay thật sự làm phu nhân vất vả rồi, trời cũng tối rồi, phu nhân cũng nên về sớm.

Ngũ Trưởng nhìn sắc mặt của hắn, muốn đi vào gọi người.

– Đừng. – Tạ Trường Canh ngăn lại, – Ta chỉ đi ngang qua thôi. Để nàng ấy khám xong rồi thì về nhà. Đừng nói ta đã tới.

Tạ Trường Canh dặn dò xong thì đi ngay.

Mộ Phù Lan bận rộn cả buổi chiều, may mắn là ngoại trừ bệnh nhân đầu tiên, về sau những người tới khám bệnh phần lớn đều là bệnh nhẹ, không có vẻ gì là phiền phức. Có điều vừa rồi nàng còn thấy bên ngoài còn xếp hàng rất đông, chờ khám xong mấy bệnh nhân bên trong xong nhìn ra ngoài, lại chẳng thấy còn người nào nữa.

Bận cả một buổi, trời cũng đã tối, nàng cũng không nghĩ nhiều liền đứng lên.

Quân y rất cảm kích nàng, cung kính tiễn nàng ra ngoài. Nàng trở về phủ Tiết độ sứ, hạn nhân ra đón. Nàng thuận miệng hỏi Tạ Trường Canh, được cho biết hắn đã về rồi sau đó lại đi ra ngoài, bây giờ còn chưa về nhà. Nàng cũng không để tâm đi vào phòng, ban ngày đã tiếp xúc nhiều với bụi bặm, liền gọi người chuẩn bị nước tắm, theo thói quan tắm gội thay quần áo trước.

Nàng tắm xong, đi ra khỏi bồn tắm, thị nữ đưa quần áo cho nàng, nói:

– Ông Chủ, Mộ mụ mụ xót Ông Chủ mấy ngày bận rộn mệt mỏi, đồ ăn đầu bếp ở đây làm không hợp khẩu vị của cô, bà ấy đích thân đi làm mấy món cho cô rồi, lát nữa chắc là xong đó ạ…

Mộ Phù Lan giơ tay định lấy quần áo, nhưng áo trơn, nàng lại không cầm chắc nên áo tuột khỏi tay, rơi xuống đất, ướt đẫm.

Thị nữ “ối” một tiếng, xin lỗi liên hồi.

Mộ Phù Lan bảo cô ta đi lấy y phục khác cho mình mặc.

Thị nữ đi ra ngoài, Mộ Phù Lan lau sạch những giọt nước còn đọng trên người. Lau xong đứng đợi một lát nhưng không thấy thị nữ quay lại, nàng gọi một tiếng cũng không có ai đáp, trong lòng khó hiểu, liền dùng chiếc khăn vừa lau người quấn tạm vào người đi ra ngoài, đang định gọi người thì chợt đứng khựng lại.

Thị nữ thì không thấy đâu, trong phòng cũng không có người khác, nhưng lại nhìn thấy Tạ Trường Canh. Trong tay của hắn đang cầm xiêm y của mình.

Mộ Phù Lan giật cả mình, theo phản xạ buộc chặt khăn che lại ngực quay lại vào bên trong, lại nghe người đàn ông trẻ tuổi kia nói:

– Xiêm y của nàng này.

Nàng đứng lại, đưa lưng về phía người đàn ông kia, cảm nhận được hắn đang bước về phía mình, từng bước một, từ từ tiến lại gần, và cuối cùng đến sau lưng nàng.

Hắn giũ xiêm y ra khoác lên vai nàng. Hẳn là hắn vừa từ bên ngoài đi vào, ngón tay lạnh ngắt, khi khoác áo cho nàng, mu bàn tay chạm vào làn da ấm áp trên cổ nàng.

Trong phòng rất ấm, nhưng nàng lại không kìm được rùng mình một cái, làn da trên cổ bị ngón tay hắn chạm vào nhanh chóng nổi lên da gà, cả người sởn cả tóc gáy.

– Lạnh hả?

Bàn tay người đàn ông trẻ tuổi không rời khỏi nàng, lòng bàn tay hơi thu lại nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai trắng trẻo mịn màng của nàng qua lớp quần áo, sau đó cúi đầu, chiếc cằm góc cạnh của hắn cọ nhẹ lên tóc nàng. Môi hắn sát bên tai dựng cả lông tơ của nàng, trầm thấp hỏi nàng, giọng điệu rất ôn hoà nhẹ nhàng.

Mộ Phù Lan không trả lời.

Người đàn ông trẻ tuổi không nói gì nữa, nhưng đôi tay hơi lạnh của hắn vẫn không rời khỏi nàng, xoa nhẹ trên vai nàng mấy cái, sau đó trượt xuống phần lưng mềm mại của nàng, cách lớp y phục từ từ trượt xuống vòng eo rồi dừng lại, nhẹ nhàng đẩy chiếc áo vừa mới phủ thêm cho nàng nhét vào dưới nách, che đi cơ thể đầy đặn và trắng mịn của nàng, vô thức giữ chặt nàng.

Mộ Phù Lan nhắm mắt lại.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của người phía sau là nghe thấy.

Đôi tay của người đàn ông lặng lẽ vu.ốt ve nàng một lúc, sau đó đột nhiên không nói một lời mà bế nàng lên đi đến bên giường đặt nàng xuống, rồi kéo rèm xuống. Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng bị tấm màn che mất, giường đột nhiên trở nên tối đen.

Cổ họng hắn thắt lại, đôi mắt thường ngày bình tĩnh giờ đây nhuốm màu kích động đen tối. Hắn ôm Mộ Phù Lan đang ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên vào lòng mình.

Chuyện giữa nam và nữ chỉ xảy ra như thế này.

Nàng chặt chẽ như thế, đến mức làm hắn sinh ảo giác, đồng thời cũng mang chút mong chờ thấp thỏm. Người phụ nữ này có lẽ chỉ đang lừa gạt mình thôi, dẫu sao ngày ấy hắn cũng không thật sự chạm vào nàng.

Hắn kiềm chế sức lực, không dám dùng quá nhiều sức, dường như chỉ cần dùng một chút lực, nàng sẽ bị đau đớn. Mang theo sự cẩn thận và thăm dò, cuối cùng vào giây phút chiếm hữu nàng, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, gần như không kiềm chế được. Thế nhưng vào ngay lúc đó, hắn dừng lại, chần chừ một chút lại từ từ rút ra khỏi nàng, cúi xuống nhìn qua mình. Nơi đó được bao phủ một lớp ánh sáng nước, nhưng cũng chỉ có lớp ánh sáng nước mà thôi.

Quả nhiên là không có lạc hồng.

Tạ Trường Canh ngước mắt lên nhìn nàng.

Mộ Phù Lan vẫn nằm dưới người hắn. Ban đầu nàng vẫn luôn nhắm mắt, lúc này dường như cảm nhận được cảm xúc của hắn thay đổi liền mở mắt ra, đụng phải ánh mắt hắn đang nhìn vào mình. Ánh mắt hắn cực kỳ u ám, lộ ra một tia thất vọng và tức giận không thể che giấu.

Nét mặt nàng vẫn bình thản, không hề né tránh, cứ thế nhìn thẳng vào hắn, chịu đựng cái nhìn khinh thường của hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Trường Canh hơi vặn vẹo, không nhìn nàng nữa, đột nhiên hai tay nắm chặt hai chân trắng nõn của nàng, gần như thô bạo kéo nàng về phía mình, không chút thương tiếc, hoàn toàn chiếm hữu nàng.

Hắn kết thúc rất nhanh, đè lên người nàng, thở hổn hển. Hắn nhắm mắt hồi lâu, khi hơi thở bình tĩnh lại, mở mắt và lăn khỏi người nàng, thậm chí không nhìn nàng mà kéo rèm màn xuống đất, mặc quần áo của mình, cũng không nói lời nào đi ra ngoài.

Mộ Phù Lan mở mắt, nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất sau tấm rèm, một lát sau mới chống tay từ từ ngồi dậy. Nàng đưa tay đỡ lấy vòng eo đau nhức, nhăn mày, khi đã bình tĩnh lại một chút, cầm lấy y phục mặc vào, buộc lại mái tóc hỗn độn, cúi xuống thấy không có gì khác lạ mới vén màn lên gọi người.

Mộ mụ mụ đi vào, nhìn Mộ Phù Lan, chần chừ rồi nói nhỏ:

– Ông Chủ, vừa rồi cô lại cãi nhau với ngài ấy à? Lúc nãy tôi đến muốn gọi Ông Chủ ăn cơm, ngài ấy……

Bà dừng lại, không nói gì nữa.

Mới vừa rồi bà đã nấu xong đồ ăn mang tới, đúng lúc nhìn thấy Tạ Tiết độ sứ từ trong phòng đi, bà mời hắn dùng cơm, hắn lại mặt sầm sì không đáp lời cứ thế bỏ đi.

Mộ Phù Lan làm như không nghe thấy, chỉ hỏi:

– Có món gì?

Mộ mụ mụ vội bẩm:

– Có thịt vịt thái lát với giá gừng non xào. Tôi đã bỏ da thịt chỉ lấy thịt, thêm hành cho vào luộc, luộc cho đến khi mềm thì nấu canh bí đao trắng. Ngoài ra còn có món thịt gà xé, cá viên và bún thịt dê. Cá và rau ở đây không tinh tế như ở phía Nam chúng ta, nhưng vịt đều rất béo, và thịt dê cũng ngon, béo gầy vừa phải, chỉ nấu bằng nước trong cũng không có mùi tanh, hầm với bún rất ngon.

Mộ Phù Lan cười nói:

– Đều là món cháu thích ăn, vừa lúc cháu lại đang đói. Trong phòng có hơi nóng, cháu ra chút mồ hôi, muốn tắm lần nữa rồi hẵng ăn.

Nhìn thấy quan hệ giữa hai vợ chồng dường như đã tốt hơn sau hơn nửa tháng đến đây, Mộ mụ mụ mới yên tâm đôi chút, vừa rồi lại nhìn thấy Tạ Trường Canh đi ra khỏi phòng. Nếu như từ trong phòng đi ra, chắc là lại có mâu thuẫn với Ông Chủ rồi. Mộ mụ mụ vốn dĩ lo lắng cho Ông Chủ, thấy nàng vui vẻ thoải mái, tuy trong lòng vẫn có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, cũng vui theo, cười nói:

– Vâng, Ông Chủ cứ đi tắm trước đi, tôi sẽ cho đồ ăn vào hộp giữ nóng rồi mang về phòng để cô ăn cho nóng rồi đi nghỉ sớm. Thời gian qua cô vất vả quá rồi.

Bà gọi thị nữ vào hầu hạ Mộ Phù Lan tắm rửa, mình đi lấy đồ ăn.

Mộ Phù Lan lại tắm rửa sạch sẽ mồ hôi trên người rồi đi ra, ăn uống trong phòng ấm áp, đợi tiêu thực xong liền đi ngủ.

Nàng nghĩ đến Hi Nhi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Đêm đó nàng ngủ rất ngon, mãi đến sáng hôm sau mới thức dậy.

Tạ Trường Canh tối qua không về, hôm nay cũng sẽ không về.

Quản sự bẩm báo lại với Mộ Phù Lan, nói hắn có việc đêm qua đã đi Hưu Chư, không biết ngày nào mới trở về.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.