Nếu Tiết độ sứ đã nói như vậy, người đang chấp hành làm sao dám vi phạm lời hắn? Họ làm gì còn nương tay nữa, đánh rất mạnh.
Tuy Thu Cúc sinh ra là để làm người hầu, nhưng mấy năm nay ở Tạ gia bởi vì nói năng dẻo kẹo biết lấy lòng người khác, cho nên rất được lòng Tạ mẫu. Cuộc sống của cô ta giống như một nửa chủ nhân, ngoài việc làm một số công việc hầu hạ Tạ mẫu ra bình thường việc nặng không phải động tay vào làm, thế nên là rất mong manh dễ vỡ, không tới mười lần bị đánh mông đã nát tươm. Cô ta không chịu nổi nữa la to thảm thiết:
– Đại nhân tha mạng! Là…Thích nương tử kêu nô tỳ đi hỏi thăm ạ!
Tạ Trường Canh đứng lại, ra hiệu cho hầu nam tạm dừng, quay lại nhìn Thích Linh Phượng.
Trong mắt Thích Linh Phượng lộ rõ vẻ tức giận không thể tin được, cả người run lên vì giận. Cô ta chạy tới trước mặt Thu Cúc vung tay tát một cái, lạnh lùng nói:
– Con tiện tì này, rõ ràng là ngươi có mưu đồ khác lén lút đi làm chuyện này, thế mà ngươi lại ngậm máu phun ngươi, vu khống cho ta, đổ lên đầu ta! Ta bị ngươi vu oan hãm hại thì thôi, nhưng ngươi tưởng ngươi có thể thoát được hay sao?
Thu Cúc nhìn thấy ánh mắt của Linh Phượng hằm hằm với mình, rùng mình một cái, ngậm miệng lại, bưng mặt khóc lóc thảm thiết.
Thích Linh Phượng quay lại, khuôn mặt toàn phấn đã đỏ bừng lên, nước mắt rưng rưng nói với Tạ Trường Canh:
– Đại nhân, con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770534/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.