🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy năm trước sau khi Tạ mẫu bị bắt, Thích Linh Phượng và gia đình huynh trưởng của cô ta đã biến mất khỏi huyện Tạ. Về sau có người đi làm ăn buôn bán đi khắp cả nước kể lại rằng, những năm Đông triều ở Đông Đô, người ta có nhìn thấy người huynh trưởng của Thích Linh Phượng, hắn ta hình như làm một chức quan nhỏ ở đó. Về sau nữa, Đông triều lui về Hoài Dương, hắn ta cũng vội vã chạy theo, lại bởi vì lúc làm quan đã ăn hối lộ và lạm dụng quyền lực, đã gây ra sự phẫn nộ của dân chúng. Trên đường đi, gia đình hắn ta đã bị người ta nhận ra và đã nhân hỗn loạn mà gi.ết c.hết cả nhà hắn ta. Như thế xem ra Thích Linh Phượng lẽ ra cũng đã bị chết vào trận loạn lạc năm đó mới phải.

Kỳ thực mấy năm qua Mộ Phù Lan còn không hề nhớ đến người này. Thích Linh Phượng và những việc cô ta làm thật quá xa vời. Nàng chỉ không ngờ, sau nhiều năm, nàng lại có thể gặp lại người của quá khứ ở nơi này.

Nàng còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc thì Tạ mẫu bị uy hiếp ở đối diện cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, tuyệt vọng vùng vẫy, run rẩy mắng chửi:

– Thích thị! Lúc trước ngươi hãm hại ta, về sau ta còn nhớ ân tình của ngươi, nghĩ ngươi nhất thời hồ đồ làm điều sai trái, không đành lòng để tông tộc Thích thị ngươi bị đuổi tận giết tuyệt, mới bảo con trai buông tha cho tông tộc ngươi. Nhưng lương tâm của ngươi đã bị chó ăn, đến bây giờ vẫn còn hãm hại ta, thử hỏi thiên lý ở đâu?

Bà ta còn chưa nói hết đã bị Thích Linh Phượng nhổ nước bọt vào người.

– Bà già này, trước nay bà vẫn luôn mồm hứa hẹn với ta như thế nào, về sau lại đối xử với ta ra sao? Năm đó vì cứu bà mà ta mất cả mẹ ruột của mình, ta đào tim móc phổi hầu hạ bà, bà nghĩ Thích Linh Phượng ta là ăn mày hay sao, nói không cần là không cần, cho một chút tiền là muốn đuổi ta đi? Không dễ dàng như vậy đâu!

Cô ta nhìn những viên ngói xanh, mái nhà đỏ, những thanh xà chạm khắc và những cây cột thêu trong ánh lửa trước mặt, nghiến răng.

– Các ngươi một làm Thái hậu, một làm Thái hậu, các ngươi có biết mấy năm nay ta sống như thế nào không? Ta trốn trong cung điện này, ngày ngày dãi nắng dầm mưa nhịn nhục đủ thứ, chịu đựng sự sỉ nhục, làm những công việc tầm thường và nặng nhọc nhất mỗi ngày! Nếu ta đã sống không tốt, các ngươi cũng đừng mơ sống tốt. Muốn chết mọi người cùng chết!

Cô ta nắm cây kéo cứa một đường, trên cổ Tạ mẫu lập tức bị chảy máu. Tạ mẫu vừa hoảng sợ vừa đau đớn, lại vì sặc khói mà ho không ngừng, bị Thích Linh Phương siết chặt, thế là lại ngất đi.

– Mộ thị! Vị trí của ngươi vốn là của ta, ngươi dựa vào đâu mà đoạt tất cả của ta? Bà già này là bà mẫu của ngươi đấy nhỉ? Nếu ngươi không tới, ta sẽ giết bà ta! Bà ta chết, ta cũng không thấy thiệt chút nào!

Khoảng cách khá xa, nhưng dù vậy, Mộ Phù Lan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hai ánh mắt oán hận mà cô ta dành cho mình. Một đội cung vệ chạy tới. Người chỉ huy kêu Mộ Phù Lan lui về nơi an toàn, nói sẽ dẫn người xông vào cứu Thái hậu ngay lập tức.

Thích Linh Phượng thấy cung vệ đã đến, cô ta gào thét kéo Tạ mẫu chắn trước người mình, kêu bọn họ lui đi thật xa, nếu không cô ta sẽ đâm chết bà ta.

 Từ trực giác và mấy câu vừa mới nói với mình của cô ta, Mộ Phù Lan suy đoán, chắc hẳn mấy năm trước, khi Lưu hậu còn sống, cô ta đã được Triệu Hi Thái an bài trà trộn vào hoàng cung. Mục đích của Triệu Hi Thái rõ ràng là nhắm vào Tạ Trường Canh. Nhưng Thích thị ẩn núp trong hoàng cung nhiều năm như vậy lại chưa từng ra tay hành động, lại vào lúc mình làm Hoàng hậu chưa được hai ngày thì đột nhiên lại nhảy ra.

Hành động hôm nay của cô ta dường như không phải do Triệu Hi Thái chỉ đạo, mà là bị kích thích, cho nên mới nảy sinh ý định muốn đồng quy vu tận với mình. Nàng sợ Tạ mẫu xảy ra chuyện, nên lặng lẽ bảo thủ lĩnh theo chỉ thị mà rút lui khỏi đây, lập tức vòng ra phía sau, nàng thì sẽ kéo dài thời gian ổn định Thích Linh Phượng, họ thì nghĩ biện pháp mau chóng từ sau điện lẻn vào, nhân lúc cô ta chưa kịp chuẩn bị thì chế ngự cô ta.

Người cầm đầu lo lắng khi phải để nàng ở lại đây, nhưng thấy nàng không hề hoảng loạn, giọng điệu bình tĩnh, trong thời gian ngắn y cũng không tìm được biện pháp nào tốt hơn, đành phải nghe theo nàng lập tức lui xuống.

Mộ Phù Lan lấy khăn tay che miệng mũi, dẫn theo một cung nhân từ từ đi vào cung điện qua cánh cửa bên kia vẫn chưa bị lửa bén tới, nàng nói:

– Thích thị, ta có lỗi với ngươi, Thái hậu và đương kim hoàng đế bệ hạ cũng có lỗi với ngươi. Ngươi là người vô tội, là người đáng thương, ngươi hận ta là điều bình thường. Nhưng mà A Miêu xưa nay chưa từng làm hại ngươi, nếu hôm nay cô bé bị ngươi hại chết, ngươi xuống tới âm phủ, Diêm La cũng sẽ truy cứu ngươi. Nếu ngươi cho phép ta đưa A Miêu ra ngoài, ta sẽ ở lại, ngươi có gì cần nói cứ nói với ta.

Nàng từng bước một tiến về phía A Miêu, bảo cung nhân kéo A Miêu ra ngoài rồi dừng lại.

Thích Linh Phượng gườm gườm nhìn nàng:

– Ngươi lại đây, đến gần hơn nữa, ta sẽ thả bà già này ra.

Mộ Phù Lan nói:

– Ngươi thả Thái hậu ra trước đã.

Nàng nhìn thấy một bóng người thoáng qua ở hậu điện, biết rằng thị vệ cung điện nhất định đã lẻn vào, tiếp tục nói:

– Thích thị, vừa rồi ngươi nói ta đã cướp vị trí của ngươi. Thực ra ngươi nói không sai. Vị trí này ngươi cũng đã từng làm, ngươi là mẫu nghi thiên hạ, được người người kính trọng. Ngươi luôn có tầm nhìn xa và có năng lực, có năng lực hơn ta rất nhiều. Vị trí Hoàng hậu này nếu ngươi thật sự muốn làm bây giờ vẫn còn kịp. Ngươi có ơn cứu mẫu thân của bệ hạ, ngài ấy sẽ không làm gì ngươi đâu. Chỉ cần ngươi dừng tay lại đúng lúc, không làm hại đến Thái hậu, ta sẽ nhường vị trí này cho ngươi…

Ánh mắt của Thích Linh Phượng trở nên hoang dại, khuôn mặt biến dạng. Cô ta hét lên:

– Mộ thị, đồ tiện nhân, nếu không phải vì ngươi thì ta đã sớm gả cho tỷ phu rồi! Ngươi hại ta đến nông nỗi này, ngươi còn muốn lừa ta!

Cô ta buông Tạ mẫu ra xông tới Mộ Phù Lan. Gần như cùng lúc đó, thủ lĩnh cung vệ đã lặng lẽ tới gần mang theo mấy tên thủ hạ tung người nhảy xuống, nhanh như đại bàng từ phía sau đẩy Thích Linh Phượng ngã xuống đất, đoạt lấy kéo trong tay cô ta.

Thích Linh Phượng nằm trên mặt đất như một con cá trê, cất tiếng gào thét điên cuồng tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào Mộ Phù Lan, đầy vẻ căm hận:

– Ta chết đi thì ngươi cũng đừng hòng sống!

Cung vệ dẫn đầu lúc này mới phát hiện trên cánh tay Thích Linh Phượng có giấu một ống đựng tên.

– Bảo vệ hoàng hậu!

Y hoảng sợ, muốn ngăn cản nhưng đã muộn rồi.

Gần như là cùng lúc chiếc kéo được lấy đi, một mũi tên chủy tụ tiễn bay ra từ tay áo của Thích Linh Phượng và bắn về phía Mộ Phù Lan đang đứng cách đó ba thước.

Khói đặc bên trong điện càng ngày càng nhiều, Tạ mẫu nằm dưới đất bất động, không biết sống chết thế nào. Mộ Phù Lan thấy Thích Linh Phượng đã bị khống chế liền thở phào nhẹ nhõm, đang định gọi người đưa Tạ mẫu đi và mình cũng chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nghe có tiếng hét to của cung vệ.

Nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, từ phía sau đã có người nhào lên ấn nàng nằm xuống đất, người đó cũng đi theo nằm đè lên người nàng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như một tia chớp. Mộ Phù Lan ngã ngửa ra sau. Khi nàng mở mắt ra, nàng mới nhận ra người đã đè mình xuống đất chính là Tạ Trường Canh. Hắn cũng đã đến đây, lúc này đang nằm đè lên người nàng, mặt áp vào cổ nàng, không hề cử động.

Mộ Phù Lan biết có chuyện không ổn. Nhịp tim của nàng đột nhiên tăng nhanh. Nàng đưa tay lên chạm nhẹ vào lưng hắn, gần vị trí phổi hắn, nàng cảm thấy một chất lỏng ấm áp, dính dính.

– Tạ Trường Canh!

Nàng hoảng sợ, hét to lên.

Bờ vai của hắn cử động một chút, thì thầm:

– Ta không sao.

Rồi từ từ đứng dậy khỏi nàng.

Nhóm cung vệ đã trói tay thích Linh Phượng ra sau lưng, và giữ chặt cô ta. Người cầm đầu cầm ống tên lấy từ trong tay áo của cô ta, quỳ xuống trước mặt Tạ Trường Canh, sợ hãi dập đầu:

– Ti chức thất trách, xin bệ hạ trị tội!

Khuôn mặt của Thích Linh Phượng hoàn toàn bị biến dạng và méo mó. Cô ta hận Tạ mẫu lật lọng, nhưng so với Tạ mẫu, người cô ta hận nhất vẫn là Mộ thị này. Cô ta ôm mối hận thù nhẫn nhục ở trong cung mấy năm, biến mình người không ra người quỷ không ra quỷ, chủ yếu là để báo thù. Khi biết nàng được đón vào cung làm hoàng hậu, cô ta càng hận thù đến mức không thể khống chế. Cô ta ôm tâm tư thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, lựa chọn hành động ngày hôm nay. Cô ta giấu tụ tiễn rất tốt, vì để có thể một phát lấy mạng, cô ta muốn người phụ nữ đến gần mình hơn, càng gần hơn càng tốt.

Nhưng mà cô ta không nghĩ rằng tụ tiễn sẽ bắn trúng hắn.

Vì người phụ nữ kia, hắn đã dùng thân mình để chặn mũi tên.

Cô ta trợn trừng mắt nhìn người đàn ông mặc long bào kia —— người mà cô ta luôn nhận định tương lai sẽ tiền đồ vô lượng và cũng chắc chắn sẽ là của mình. Hiện giờ hắn đã là hoàng đế, người phụ nữ bên cạnh hắn lại không phải mình. Ánh mắt cô ta di chuyển từ khuôn mặt đến vùng lưng nơi máu đang từ từ rỉ ra của hắn, đột nhiên, cô ta bật khóc lớn.

– Tỷ phu, muội không cố ý đâu! Triệu Hi Thái nói cung nữ không bị chú ý nên đã an bài cho muội vào cung. Cũng là hắn đưa cho muội thứ này, nói có thể giúp muội báo thù. Hắn bảo muội chờ và nghe theo mệnh lệnh của hắn. Ban đầu hắn muốn muội ám sát huynh… bây giờ muội mới biết muội không muốn huynh chết… Chỉ cần muội được ở bên cạnh huynh, cho dù là từ xa nhìn thấy huynh thôi muội cũng thấy mãn nguyện…

– Tỷ phu, trước kia muội từng cứu Thái hậu, lẽ nào huynh đã quên rồi sao? Vì cứu Thái hậu mà muội đã mất mẹ của mình. Huynh cớ gì lại tàn nhẫn với muội như thế. Cô ta có công lao gì, dựa vào đâu mà được làm hoàng hậu của huynh…

Thích Linh Phượng tuyệt vọng giãy dụa trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Tạ Trường Canh tỏ vẻ thờ ơ, quay lại nói với cung vệ:

– Giết!

Bên trong điện ngày càng có nhiều nơi bốc cháy. Một tấm rèm gần đó cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, ngọn lửa đột nhiên bốc lên và đột nhiên cuốn về bên này. Nói xong, hắn đưa tay kéo Mộ Phù Lan từ dưới đất lên, hộ tống nàng đi vòng qua đống lửa rồi nhanh chóng dẫn nàng ra khỏi cung điện.

Các cung nhân trong cung đã khiêng Thái hậu đang bất tỉnh ra ngoài và đưa bà đến một cung điện khác. Đại thái giám Tào Kim chỉ huy mọi người dập lửa, tình hình nhanh chóng được kiểm soát. Thái y cũng vội vã chạy tới. Tạ Trường Canh ra lệnh khám bệnh cho thái hậu trước, biết được ngoại trừ vết thương ngoài da ở cổ và ngất xỉu do hít phải khói ra thì Thái hậu không có gì đáng ngại.

Hắn từ từ ngồi xuống để thái y kiểm tra vết thương của mình. Tụ tiễn có cấu tạo đặc biệt, thân mũi tên nhẹ và ngắn, nhưng đầu mũi tên lại phẳng và rộng. Một khi trúng mục tiêu, vết thương mà nó gây ra sẽ sâu và rộng, giống như một thanh chủy thủ đâm vào, có sức sát thương rất lớn. Cây tụ tiễn này gần cắm sâu hoàn toàn vào người. Máu từ từ nhưng liên tục chảy ra từ vết thương. Thái y nói rằng chỗ này gần phổi, không thể chậm trễ được nữa, phải nhanh chóng rút mũi tên ra để cầm máu và chữa lành vết thương.

Tạ Trường Canh hỏi:

– Cần bao lâu?

– Tụ tiễn gần như đã đâm vào hoàn toàn nguyên cây, muốn lấy nó ra sẽ mất chút thời gian… – Một thái y tinh thông chấn thương bẩm.

Lúc này, Tào Kim đi vào, cẩn thận bẩm báo:

– Thưa bệ hạ, lễ quan tới thúc giục nói giờ lành đã đến, Thái tử, bách quan và dân chúng đã tới và đang đợi ở bên ngoài Thái Miếu…

Mộ Phù Lan lấy lại bình tĩnh, nói:

– Ngươi đi nói với lễ quan bệ hạ có chuyện quan trọng khác, lễ lên ngôi thái tử hủy bỏ, chuyển sang ngày khác.

Tào Kim nhìn long bào của hoàng đế loang lổ vết máu, vội đáp vâng, đang chuẩn bị đi lại nghe hắn nói:

– Lễ lên ngôi của thái tử đã định, không thể đổi. Ngươi đi nói với họ trẫm sẽ ra ngay.

Mộ Phù Lan sững sờ.

Thái y vội khuyên:

– Bệ hạ, tụ tiễn đã làm tổn thương phế phủ, không giống như những bộ phận khác, hơn nữa còn khá sâu, nếu như vội vàng lấy ra và không được xử lý đúng cách, chỉ sợ rất khó cầm máu. Ngộ nhỡ máu chảy không ngừng, hậu quả không dám tưởng tượng. Xin bệ hạ hãy coi trọng long thể!

Thái y lại quay sang Mộ Phù Lan:

– Hoàng hậu cũng tinh thông y đạo, nếu bệ hạ không tin thần vậy thì hãy nghe lời hoàng hậu nói.

Mộ Phù Lan định nói, Tạ Trường Canh đã xua tay, chậm chạp đứng lên.

– Vậy thì chờ lễ sắc phong kết thúc thì lấy mũi tên ra. Các ngươi tạm thời băng vết thương vào cho trẫm, đừng để máu thấm ra ngoài là được.

Giọng điệu của hắn không cho phép người khác lên tiếng.

Mộ Phù Lan nói:

– Bệ hạ, hay là cứ đổi sang ngày khác đi!

Tạ Trường Canh nhìn nàng:

– Việc xã tắc không phải việc nhỏ, huống chi tất cả mọi người đang chờ, không thể tùy ý đổi được.

Hắn dừng lại một chút rồi đi đến trước mặt nàng, hạ thấp giọng nói:

– Trước đây ta cũng bị thương nặng hơn thế này nhiều, không rút đao ra thì vết thương sẽ không chảy máu, ta có thể chống đỡ được. Từ nơi này đến Thái Miếu cũng chỉ một đoạn, ta sẽ đổi sang ngồi xe dư, ổn định một chút là được. Nàng không cần quá lo.

Nói xong, hắn ra lệnh cho thái y phải nhanh chóng cầm máu. Thái y không còn cách nào khác vội vàng phụng mệnh băng bó vết thương và uống thuốc cầm máu. Thái giám cũng thay y phục cho hoàng đế và khoác áo choàng lên người để che vết thương.

Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị xong, hắn đứng đó để thái giám lau mồ hôi lạnh trên trán, nhắm mắt lại rồi bước ra ngoài.

Thái giám vội vàng đuổi theo.

Mộ Phù Lan nhìn người kia hơi cứng đờ bước ra khỏi cổng cung điện, trong lòng bối rối và lo lắng, cuối cùng không kìm được nữa nàng bật thốt lên:

– Để thiếp đi theo ngài.

Tạ Trường Canh dừng lại, từ từ quay khuôn mặt tái nhợt của mình lại. Nàng bước nhanh tới, nói:

– Thiếp biết trường hợp này mình không cần phải đi. Thiếp muốn đi để chăm sóc cho ngài.

Tạ Trường Canh nhìn nàng, không nói gì. Mộ Phù Lan cũng không đợi hắn gật đầu, nói xong lập tức ra lệnh cho thái y mang theo thuốc và thái giám nâng cung dư tới, nàng thì đỡ lấy hắn dìu hắn đi lên, không để hắn phải đi bộ.

Người đàn ông làm theo chỉ dẫn của nàng lặng lẽ bước lên kiệu. Mộ Phù Lan đi cùng hắn tới Tử Thần môn.

Lễ quan đã chờ ở đó.

Vào lúc họ chuẩn bị xuất phát thì nhìn thấy khói đặc nổi lên cuồn cuộn từ phương hướng hậu cung, hoàng đế sai người đưa Thái tử đi Thái Miếu trước, mình thì quay lại. Đi một chút nhưng không ngờ lại lâu như thế, lễ quan thấy thời gian đã không còn nhiều, đang lúc nôn nóng sốt ruột thì thấy đế hậu cùng xuất hiện, hoàng hậu đỡ hoàng đế bước xuống xe dư.

Lễ quan tuy ngạc nhiên nhưng không dám hỏi nhiều, thấy đế hậu để đổi sang đi lên long xa liền vội vàng dẫn đội nghi trượng đi về phía Thái miếu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.