🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lễ sắc phong thái tử hôm nay thực sự có chút đặc biệt. Điều đặc biệt là ngoài văn võ bá quan tham dự buổi lễ còn có một nghìn mạo điệt tôn lão trong dân chúng tập trung tại quảng trường trước Thái Miếu. Những lão giả này cầm hạc trượng, mặc quần áo mới. Họ chẳng những được đặc cách vào Thái Miếu xem lễ mà còn được hoàng đế ban cho một chỗ ngồi.

Một cảnh tượng hoành tráng như vậy là chưa từng có trong tất cả các triều đại trước đây.

Giờ lành mà giám quan phụ trách lịch thiên văn của Tư Thiên Giám tính toán là canh ba giờ Tỵ hôm nay, bây giờ, chỉ còn cách canh ba giờ Tỵ chưa đầy mười lăm phút, Thái tử, bách quan cùng với một ngàn mạo điệt tôn lão đều đã vào chỗ, thế nhưng vẫn chưa thấy hoàng đế xuất hiện.

Trước miếu uy nghiêm trang nghiêm với mái hiên đôi và những cây bách cổ thụ, Lưu Quản đảm nhiệm nghi lễ hôm nay thân là một trong Cửu Khanh của Lễ Bộ thượng thư đứng ở bên trong thần đạo thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhìn mặt trời dần nhô lên trên đầu, vẻ mặt có chút lo lắng.

Lễ sắc phong của thái tử chỉ đứng sau lễ lên ngôi của hoàng đế. Sự việc liên quan đến quốc thể và được trời ban cho. Mỗi bước đều được tập dượt trước và không thể có bất kỳ sai sót nào. Hơn nữa, còn có hàng ngàn người cao tuổi đang háo hức chờ đợi bên ngoài Thái miếu. Nếu chậm trễ, không chỉ là điềm xấu mà còn gây ra nhiều nghi ngờ trong triều đình và thậm chí trong dân chúng.

Lưu An suy đoán mục đích của hoàng đế khi triệu tập những người cao tuổi đến dự buổi lễ là để giúp Thái tử nhanh chóng tạo dựng hình ảnh là người thừa kế ngai vàng trong lòng dân chúng.

Đầu tiên là triệu trọng thần dạy bảo, ra lệnh họ nguyện trung thành với Thái tử, xác lập địa vị Thái tử với triều đình. Sau đó lại an bài như thế, thành thật mà nói, cho dù y đi theo hoàng đế nhiều năm và cũng biết hoàng đế luôn yêu quý Thái tử, nhưng đối với các hành vi có chút lạ thường này của hoàng đế, thật sự là y cũng không hiểu rõ mấy. Nếu không phải hoàng đế đang thời kỳ sung sức và có những kế hoạch lớn cần thực hiện, y thậm chí sẽ cảm giác hoàng đế đang có ý muốn công danh hoàn thành rồi thì thoái lui, bây giờ muốn toàn lực nâng đỡ thái tử để thay thế mình.

Tất nhiên, điều này thật vô lý. Giải thích duy nhất là hoàng đế rất coi trọng người kế vị mà mình muốn lập nên, cho nên mới an bài như thế này.

Thế nhưng giờ lành đã sắp tới rồi mà hoàng đế còn chưa xuất hiện, nếu như bị trì hoãn thì đây sẽ không phải chuyện nhỏ đối với Thái tử đang được vạn người chú ý.

Y nghe thấy nhóm tham tán quan đứng phía sau mình đã bắt đầu nghi ngờ hoặc xì xào bàn tán, y càng trở nên lo lắng hơn. Ngay lúc y đang muốn phái người đi hỏi lại thì nghe thấy tiếng trống ầm ầm phía trước vọng đến. Y ngước nhìn lên, trông thấy hoàng đế đội mũ miện, mặc long bào ngồi cạnh hoàng hậu, có đội cận vệ hộ tống đang tiến đến.

Mấy ngàn người tại Thái miếu đột nhiên trở nên trang nghiêm và im lặng.

Theo chế độ cũ, hoàng hậu dĩ nhiên không thể tham gia, nhưng vì đây là triều đình mới tất nhiên là do hoàng đế quyết định. Hắn có thể triệu một ngàn mạo điệt vào Thái Miếu xem lễ tất nhiên cũng có thể đưa hoàng hậu đi cùng.

Lưu An thở phào nhẹ nhõm, lập tức dẫn các quan lễ phía sau đi ra nghênh đón.

Đế hậu ngồi xuống nhận lễ xong, một quan viên từ Thái Miếu đi ra, cao giọng tuyên:

– Đã đến giờ Tỵ canh ba, đại lễ bắt đầu.

Ông ta vừa nói xong, âm nhạc trang nghiêm và thanh bình bắt đầu vang lên, các vị khách và các vị đại thần ngồi vào chỗ của mình, điển nghi dẫn Thái tử đi ra, bắt đầu buổi lễ lên ngôi.

So với lễ đăng cơ của hoàng đế trước, lễ này chỉ là sự hạ cấp từ ba quỳ năm lạy thành ba quỳ ba lạy, xen kẽ với nhiều nghi thức khác nhau. Mặt trời dần dần lên đến đỉnh đầu, sau một giờ, đã gần trưa, nghi thức dài dòng phức tạp này cũng sắp kết thúc.

Một hàng cung nhân xếp thành hàng đi tới mang theo những chiếc khay phủ lụa vàng. Khay trong tay họ đựng vương miện của thái tử, con dấu và giấy chứng nhận.

Tạ Trường Canh đứng trước mấy nghìn người đang đứng ở quảng trường Thái Miếu, ở dưới bậc thang đối mặt với hắn là Thái tử và nhóm tán dương quan đang đợi hắn đội mũ miện.

Mộ Phù Lan vẫn luôn ngồi ở phía sau hắn. Dưới ánh mặt trời, nàng nhìn thấy một vết ướt nhỏ màu đỏ sẫm dần xuất hiện ở phía sau áo hắn. Vết thấm ban đầu chỉ như giọt nước, sau đó dần dần lan rộng đến kích thước bằng một đồng xu rồi ngày càng lớn hơn, thấm vào sợi dọc và sợi ngang của lớp vải dệt mịn trên áo long bào, giống như một mảng mồ hôi màu máu thấm qua lớp vải.

Không ai để ý, và bản thân hắn dường như cũng không biết điều đó. Hắn vẫn đứng đó, vai thẳng và bất động.

Cung nhân cuối cùng cũng dừng ở vị trí chỉ định, giơ khay lên.

Hắn bước từng bước vững vàng xuống bậc thềm, hai tay cầm mũ miện Thái tử, đi đến chỗ thiếu niên nhỏ đang quỳ gối ở giữa và đội mũ miện vàng lên đầu cậu. Đội mũ miện xong, thiếu niên nhỏ lại nhận phù ấn và chế sách được ban cho, giơ cao lên quá đỉnh đầu, sau đó lạy ba lạy tạ lễ.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đầu, Mộ Phù Lan cảm thấy mồ hôi từ trên da chảy xuống từ nhiều lớp quần áo, nhanh chóng thấm ướt cả nội y của nàng. Y phục dính sát vào lưng khiến cho nàng cảm thấy dày vò khó chịu.

Ánh mắt nàng không thể rời khỏi người đàn ông trước mặt. Chưa bao giờ nàng cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế. Có vẻ như một thời gian dài trôi qua, cuối cùng, nàng nghe được lễ quan hô to “Lễ xong…”, tiếng nhạc lại vang lên, Thái tử được đẫn xuống.

Dưới sự dẫn đầu của lễ quan, gần một ngàn quan viên và mạo điệt ở trên quảng trường đồng thời quỳ xuống dập đầu sát đất, trong tiếng hô cung tiễn vang dội, Mộ Phù Lan nhìn hắn xoay người lại và bước về phía mình.

Mười bước, tám bước, năm bước……

Nàng nhìn thấy rõ mồ hôi thấm ra trên trán hắn, cuối cùng cũng không thể chờ hắn đi hết đoạn đường ngắn ngày nữa, nàng không quan tâm đến những cái nhìn của mấy tán quan, đứng dậy và bước nhanh về phía hắn. Dưới sự bảo vệ của Tào Kim nhanh chân đuổi theo và một vài cung nữ, nàng đưa tay ra đỡ lấy một cánh tay của hắn.

Đầu ngón tay nàng vô tình chạm vào lòng bàn tay của hắn, cảm xúc lạnh và ướt.

Hắn dừng lại, nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay nàng đang nắm lấy cánh tay mình ra và tự mình tiếp tục bước về phía trước.

Mộ Phù Lan im lặng đi theo hắn đến trước xe dư, giống như lúc đến đây, nàng lên xe dư đi ra khỏi Thái miếu, sau đó đi lên chiếc long xa đã chờ ở bên ngoài.

Cửa  xe đóng lại, chng quanh không còn ánh mắt của ai khác nữa. Vào lúc này hắn không từ chối nàng đỡ mình nữa. Hắn được nàng đỡ từ từ ngồi xuống, thoải mái mà thở phào một hơi, quay sang, thấy nàng đang nhìn mình thì mỉm cười với nàng, khẽ nói:

– Ta không sao.

Sau đó nhắm mắt lại, nghiêng đầu sang một bên và tựa đầu vào thành xe, bất động, như thể đã ngủ thiếp đi.

Long xa đi nhanh về phía trước. Đột nhiên, bánh xe cán phải một hòn đá nhỏ trên mặt đất, khiến cỗ xe lắc mạnh, cơ thể hắn theo đó bị lắc lư. Mộ Phù Lan giật mình đưa tay ra đỡ lấy hắn.

 Ngay khoảnh khắc tay nàng chạm vào hắn, không hề báo trước, cơ thể hắn bỗng mềm nhũn, giống như một đứa trẻ sơ sinh vừa thoát khỏi lớp giáp cứng của chiến binh lặng lẽ trượt khỏi ghế và ngã xuống đất, trán hắn đè lên phần trên của đôi giày cung đình thêu hình phượng hoàng bằng vàng của nàng.

Mộ Phù Lan cúi đầu. Người đàn ông dưới chân nàng nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy vàng, trên mặt không có một chút huyết sắc. Nàng quỳ xuống trong xe ngựa, ôm lấy hắn, cởi đai lưng của hắn, cởi từng lớp áo ngoài ra và nhìn thấy một mảng máu lớn ở mặt sau lớp áo trắng như tuyết bên trong của hắn. Máu đỏ tươi vẫn tiếp tục rỉ ra từ miếng gạc ướt ở vết thương, nhỏ giọt xuống sàn xe ngựa. Răng nàng va vào nhau lập cập, nàng ấn vào vết thương đang chảy máu, ngẩng đầu lên hét lớn từ trong xe ngựa:

– Nhanh lên! Nhanh lên!

……

Một chiếc kiệu ngồi lập tức được nâng vào trong tẩm điện Tử Vi cung, các thái y đang bận rộn quanh giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mộ Phù Lan đứng trước cửa sổ ở ngoài điện. Nàng vẫn mặc trang phục lộng lẫy, tay dính vết máu đã khô và chưa gọi người rửa sạch. Mấy cung nhân đứng phía xa lén lút nhìn nàng. Nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những bông hoa mùa xuân sắp nở, dường như đang nhìn đến thất thần.

 Bên trong điện vọng ra một tiếng “đinh” giòn tan của vũ khí sắt rơi xuống bàn.

Một lúc lâu sau, nàng quay lại, nhìn vị thái y đang đi về phía mình.

– Khởi bẩm Hoàng hậu, tụ tiễn trong người bệ hạ đã được lấy ra hoàn toàn, không còn gì sót lại nữa. Vết thương đã rửa sạch sẽ, máu cũng đã tạm thời ngừng chảy. Nhưng hoàng hậu cũng biệt, bệ hạ mất máu quá nhiều, thần nguyên tổn thương nặng nề, lại tổn thương đến phế phủ, sau này cần trị liệu thế nào còn phải xem xét kỹ.

Mộ Phù Lan im lặng một lát, rồi nói:

– Các ngươi đã vất vả rồi, hãy đi nghỉ ngơi trước đi. Nơi này chỉ cần để lại hai người là được, còn lại đi đến chỗ Thái hậu đi. Việc chăm nom vết thương của bệ hạ ta sẽ lo liệu.

Thái y đáp vâng rồi rời đi.

Tạ Trường Canh nằm ở trong điện, mắt nửa mở nửa khép, nửa tỉnh nửa mê. Hắn muốn muốn mở to mắt ra nhưng toàn bộ sức lực như đã rời khỏi cơ thể hắn, ngay cả việc thở cũng trở nên vô cùng đau đớn. Hắn muốn ngủ, nhưng chút ý thức cuối cùng của hắn dường như bị thứ gì đó giữ chặt, bướng bỉnh không chịu rời xa hắn. Cho đến khi hắn nghe thấy giọng nói của người phụ nữ vọng vào tai mình. Giọng nói quen thuộc và dễ chịu này như dòng nước suối nhẹ nhàng chảy qua lỗ chân lông của hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thư giãn và cơn đau dường như biến mất. Anh nhắm mắt lại và mất đi ý thức.

Giấc ngủ này của hắn rất dài và sâu, khi hắn cuối cùng tỉnh lại, hắn biết trời đã khuya. Bên tai im ắng, không nghe thấy một chút âm thanh gì. Hắn không còn xa lạ gì với những đêm dài trong cung điện và sự im lặng chết chóc. Ở kiếp trước, hắn đã trải qua vô số đêm dài như thế này. Nhưng vào lúc này, trong tẩm điện thâm cung này, bên cạnh hắn lại có một luồng ánh sáng đỏ ấm áp đang cháy sáng của một ngọn đèn dầu.

Hắn mở mắt ra chậm chạp quay đầu sang. Hắn nhìn thấy nàng dựa vào chiếc sập dài được đặt tạm thời ở trước giường, thân hình hơi cuộn lại, mắt nhắm nghiền, giống như vẫn luôn canh giữ ở đây, mệt mỏi đến mức chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắn nhìn nàng.

Vào lúc này, không hiểu sao, trong đầu Tạ Trường Canh đột nhiên hiện lên một cảnh tượng từ nhiều năm trước. Đó là một nơi dưới chân núi Thiên Sơn ở Kim Thành xa xôi, đêm đó trong căn lều nhỏ cũng có một ngọn đèn đỏ ấm áp như vậy, nàng tìm được thuốc xong xuống núi, cảm thấy rất mệt mỏi. Giống như khoảnh khắc đêm nay, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu và hoàn toàn không biết hắn đã đến.

Cảnh tượng này tưởng chừng như chỉ là một giấc mơ cũ, đột nhiên khiến hắn cảm thấy chua xót trong lồng ng.ực. Khi đó, hắn vẫn còn hi vọng thầm kín rằng mình có thể giữ được nàng. 

Hắn nhìn đăm đắm vào người phụ nữ trong ánh đèn đỏ mờ ảo, không dám thở mạnh vì sợ đánh thức nàng.

Hắn chậm chạp ngồi dậy bước xuống đất, bước những bước chân vẫn còn loạng choạng đi đến trước sập nàng nằm, nhẹ nhàng đắp tấm chăn của mình lên vai nàng. Khi đến gần rồi, hắn có thể thấy rõ ràng có một quầng xanh nhạt dưới mắt nàng.

Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt này, không nhịn được giơ tay lên từ từ đưa qua, thế nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào nàng, hắn lại như bị ánh nến thiêu đốt. Hắn rụt vội tay về và quay người đi, nhưng lại vô tình động vào vết thương, nơi phổi đau đớn, ngực khó chịu, giống như muốn ho ra máu, trước mắt tối sầm lại, không thể đứng vững được.

Mộ Phù Lan bừng tỉnh, nàng mở mắt ra, nhìn thấy chăn đắp trên người mình, người đàn ông kia không biết đã tỉnh từ lúc nào đang đưa lưng về phía mình, một tay bám vào mép giường, cơ thể cong xuống vì đau đớn.

Nàng giật mình hoảng hồn vội vàng xuống sập đỡ lấy hắn, để hắn bám vào mình, từ từ nằm xuống, sau đó ngồi ở mép giường, xoa bóp huyệt đạo trên lưng hắn.

Tạ Trường Canh từ từ ổn định lại, nhắm mắt lại nói:

– Ta ổn rồi. Vừa rồi chỉ là sơ ý thôi. Nàng đi nghỉ ngơi đi, có việc gì ta sẽ gọi cung nhân.

Mộ Phù Lan từ từ rút tay về, nhưng cũng không đứng dậy rời đi.

Nàng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt, râu ria lởm chởm, hốc hác của người đàn ông, khẽ khàng nói:

– Hôm đó thiếp đã nói rồi, điển lễ có thể hoãn lại. Ngài cần gì cứ phải mạo hiểm như vậy?

Tạ Trường Canh dường như đang ngủ, lúc đầu không phản ứng gì. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ mở mắt, đón lấy ánh mắt của nàng, nói:

– Hi Nhi là ý trời đã định. Chỉ cần ta còn sống, lễ đăng cơ sẽ không thể đổi.

Mộ Phù Lan im lặng. Hắn cũng không nói nữa. Ánh đèn nhấp nháy. Một người nằm, người kia ngồi. Họ ở rất gần nhau, nhưng lại cách xa nhau, như thể có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào, nói gì mới tốt.

– Ngài…

– Nàng…

Hai người họ đột nhiên lên tiếng cùng lúc, rồi dừng lại và nhìn nhau. Đôi mắt hắn u tối vô cùng nhưng rồi dường như lại sáng ngời.

Nhịp tim của Mộ Phù Lan đột nhiên tăng nhanh.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình, nàng quay lại, thấy Hi Nhi đang bước vào.

Thiếu niên nhỏ đứng bên hai người, nói:

– Mẫu thân ơi, mẹ mệt rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi ạ. Con không ngủ được, để con hầu hạ phụ hoàng cho ạ.

– Con sẽ trông nom phụ hoàng thật tốt ạ. – Cậu nhìn Tạ Trường Canh, nói.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.