Mộ Phù Lan không ngờ Hi Nhi vào giờ này sẽ lại tới đây.
Nội điện sâu rộng, rèm che dày, cũng không có ai thông báo gì, cho nên đến khi nàng phát hiện ra thì con trai đã đến phía sau lưng mình rồi. Ngay lúc quay người lại và nhìn thấy cậu, tự dưng trong lòng nàng nảy sinh cảm giác hoảng loạn bứt rứt giống như đang yêu đương vụng trộm thì bị phát hiện. Nàng hấp tấp đứng lên, bỏ người đàn ông trên giường lại, quay người và bước về phía con trai mình.
– Hi Nhi, đã muộn thế này rồi sao con còn chưa ngủ? – Nàng hỏi.
– Mẫu hậu, mẹ mệt rồi, mà phụ hoàng đã tỉnh, mẹ đi ngủ đi ạ. Con vừa chợp được một giấc xong, giờ không ngủ được, để con trông phụ hoàng cho ạ.
Mộ Phù Lan chần chừ.
– Mẫu hậu, mẹ cứ đi ngủ sớm đi. Mà ở chỗ này có sập rồi, nếu thấy mệt con sẽ ngủ tại đây luôn.
Tạ Trường Canh nở nụ cười, hắn muốn ngồi dậy, nói:
– Hi Nhi cũng không cần ở lại đâu. Hai mẹ con đi ngủ đi…
Hi Nhi bước nhanh tới đỡ lấy tay hắn, đỡ hắn nằm xuống.
– Mẫu thân!
Cậu quay đầu lại nhìn Mộ Phù Lan.
– Con muốn ở cùng phụ hoàng. – Cậu nhấn mạnh lần nữa.
Không ai hiểu rõ hơn việc Hi Nhi yêu quý và ngưỡng mộ người đàn ông này hơn nàng. Hắn hôn mê bao nhiêu ngày thì người lo lắng nhất lại chính là cậu.
Mộ Phù Lan nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ, cuối cùng gật đầu.
– Phụ hoàng con vừa mới tỉnh, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770561/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.