Sau này, dù đã qua rất lâu, mỗi khi Mộ Phù Lan khép mắt lại, trong đầu nàng vẫn thường hiện lên cảnh tượng ấy. Người đàn ông kia dường như sợ nàng sẽ từ chối ngay lập tức, không đợi nàng mở lời liền xuống xe ngựa đã quay đầu ngựa phóng đi. Đêm thu nơi Tây Quan lúc bấy giờ bầu trời cao xa, thăm thẳm tựa như cả hồ Động Đình lộn ngược trên đỉnh đầu. Ngân hà sáng rực, sao thưa lững lờ trôi, ánh trăng trắng như sương. Bóng lưng ấy dưới ánh trăng càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hóa thành một chấm đen, hoàn toàn tan vào sâu thẳm màn đêm mông lung.
Hắn ra Tây Quan, nàng trở về cung.
Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày nàng đều giúp Thái tử xử lý quốc sự, bàn chính sự, ban bố chính lệnh, hoàn thành một cách hoàn hảo trách nhiệm giám quốc. Cũng như các đại thần kinh ngạc trước sự anh minh và quyết đoán ngày càng thể hiện rõ ở Thái tử điện hạ không tương xứng với tuổi tác của cậu, các đại thần cũng hết lời ca ngợi Hoàng hậu.
Nhưng không ai biết rằng, theo ngày tháng trôi qua, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của nàng, sự bối rối mù mịt thậm chí là sợ hãi trong lòng nàng cũng ngày một gia tăng. Cho đến ngày hôm nay, lúc ban ngày, triều đình nhận được thêm một tin thắng trận từ Hà Tây: Hoàng đế bệ hạ đích thân chinh phạt, lòng quân và dân đều vững vàng, chiến sự liên tiếp thắng lợi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, biên cương phía Bắc sẽ được bình định, Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770567/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.