🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau này, dù đã qua rất lâu, mỗi khi Mộ Phù Lan khép mắt lại, trong đầu nàng vẫn thường hiện lên cảnh tượng ấy. Người đàn ông kia dường như sợ nàng sẽ từ chối ngay lập tức, không đợi nàng mở lời liền xuống xe ngựa đã quay đầu ngựa phóng đi. Đêm thu nơi Tây Quan lúc bấy giờ bầu trời cao xa, thăm thẳm tựa như cả hồ Động Đình lộn ngược trên đỉnh đầu. Ngân hà sáng rực, sao thưa lững lờ trôi, ánh trăng trắng như sương. Bóng lưng ấy dưới ánh trăng càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hóa thành một chấm đen, hoàn toàn tan vào sâu thẳm màn đêm mông lung.

Hắn ra Tây Quan, nàng trở về cung.

Dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày nàng đều giúp Thái tử xử lý quốc sự, bàn chính sự, ban bố chính lệnh, hoàn thành một cách hoàn hảo trách nhiệm giám quốc. Cũng như các đại thần kinh ngạc trước sự anh minh và quyết đoán ngày càng thể hiện rõ ở Thái tử điện hạ không tương xứng với tuổi tác của cậu, các đại thần cũng hết lời ca ngợi Hoàng hậu.

Nhưng không ai biết rằng, theo ngày tháng trôi qua, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của nàng, sự bối rối mù mịt thậm chí là sợ hãi trong lòng nàng cũng ngày một gia tăng. Cho đến ngày hôm nay, lúc ban ngày, triều đình nhận được thêm một tin thắng trận từ Hà Tây: Hoàng đế bệ hạ đích thân chinh phạt, lòng quân và dân đều vững vàng, chiến sự liên tiếp thắng lợi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, biên cương phía Bắc sẽ được bình định, Hoàng đế bệ hạ sẽ khải hoàn hồi triều.

Cùng ngày, đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Mộ Phù Lan và người đàn ông kia chia tay ở Tây Quan, thời gian cũng bước sang năm Nguyên An thứ hai.

Một tin tức tốt lành như vậy tất nhiên khiến cả triều đình vui mừng, thiên hạ cùng chúc tụng. Nhưng đêm ấy, Mộ Phù Lan lại một lần nữa không thể nào ngủ được.

Hắn sắp trở về rồi. Nhưng nàng vẫn không biết, nếu như gặp lại, khi hắn nhắc lại chuyện đêm ở Tây Quan năm xưa, nàng nên trả lời như thế nào. Nàng nghĩ rằng mình đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, ngay từ đêm hôm ấy, nàng đã nghĩ thông suốt. Nàng sẽ nói với hắn, nàng có thể buông bỏ tất cả, bao gồm cả hận thù, nhưng không có ý định nối lại duyên xưa với hắn nữa.

Về điều này, nàng đã từng vô cùng chắc chắn. Nhưng theo ngày tháng trôi đi, khi tin tức về ngày hắn trở về càng lúc càng nhiều và càng lúc càng rõ ràng, không hiểu vì sao, nàng lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, thậm chí là bất an.

Và ngay hôm nay, cảm giác không ngừng dày vò nàng này đã đạt đến đỉnh điểm.

Nàng cho lui hết tất cả cung nhân hầu hạ, không thắp đèn, một mình trong tẩm điện rộng lớn và u tĩnh của Tử Vi Cung, tựa như một bóng ma không ngừng đi đi lại lại. Đi mệt rồi, nằm xuống, tự nhiên sẽ ngủ được – đây là một thói quen khuya mà nàng dần hình thành trong nửa năm gần đây.

Đêm nay cũng vậy. Nàng muốn ngủ sớm. Nhưng không may, biện pháp này đột nhiên cũng không còn hiệu nghiệm nữa. Nàng đi lại trong bóng tối rất lâu mà vẫn không hề có chút buồn ngủ nào. Lòng nàng càng thêm bồn chồn. Cuối cùng, nàng không đi lại nữa, ngồi xuống, ngồi ở chính điện hướng về phía cửa sổ phía nam, nhìn bóng cây ngọc lan mờ ảo trong đêm tối ngoài cửa sổ, dần dần thất thần.

– Mẫu hậu, mẹ làm sao vậy, có phải có tâm sự gì không ạ?

Lúc này, phía sau nàng truyền đến một tiếng hỏi khẽ.

Mộ Phù Lan quay đầu lại, nhìn thấy Hi Nhi tay cầm một ngọn nến đang đi về phía mình.

Mộ Phù Lan vội vàng đứng dậy đi ra đón con trai, nàng không trả lời câu hỏi của con, chỉ hỏi:

 – Đã muộn thế này rồi sao con còn chưa ngủ?

Hi Nhi dừng bước.

– Mẫu thân, con thấy dạo này có vẻ dường như mẹ có tâm sự. Con nghe cung nhân nói, ban đêm mẹ cũng ngủ không ngon giấc. Mẫu thân ơi, mẹ làm sao vậy?

Mộ Phù Lan nhìn Hi Nhi trước mặt. Thân hình con trai đang nhanh chóng cao lớn, dáng người mảnh khảnh đặc trưng của thiếu niên.

Mộ Phù Lan nhìn cậu, từ trên gương mặt cậu mơ hồ dường như nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên áo trắng đã từng ôm hận mười năm, lòng đầy cô phẫn, cuối cùng rút kiếm tự vẫn trước mặt phụ thân kiếp trước.

Lòng nàng càng thêm rối loạn. Nàng đứng trước mặt thiếu niên nhỏ này, im lặng rất lâu, khẽ nói:

– Hi Nhi, mẫu thân hỏi con một chuyện, được không?

Hi Nhi gật đầu:

– Mẫu thân cứ nói ạ.

– Mẫu thân kể cho con nghe một câu chuyện trước đã.

Mộ Phù Lan nắm lấy tay thiếu niên, dẫn con ngồi xuống, hai mẹ con ngồi cạnh nhau.

– Rất lâu trước đây, có một phụ thân, ông ấy đã làm tổn thương con mình, đứa con đó không thể hóa giải được hận thù với cha mình, cuối cùng chọn cách tự sát trước mặt cha. Trước khi chết, nó đã thề với cha rằng nó hận ông ấy, kiếp sau không muốn làm cha con nữa.

Mộ Phù Lan khẽ nhắm mắt lại.

Hi Nhi im lặng lắng nghe, không nói một lời.

Mộ Phù Lan cố gắng trấn tĩnh lại, tiếp tục nói:

– Sau này, đứa trẻ đó đầu thai chuyển kiếp, nhưng nó đã quên hết mọi chuyện trước đây. Còn phụ thân đứa bé kia kiếp này cũng rất yêu thương đứa con này, sau khi biết chuyện cũ, ông ấy vô cùng hối hận, dốc hết sức mình muốn cho đứa con này tất cả những gì ông ấy có thể cho, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ.

– Hi Nhi, mẫu thân hỏi con, nếu con là đứa trẻ đó, đối mặt với tình cảnh như vậy, con có tha thứ cho người làm cha đó không?

Nàng vừa dứt lời, năm ngón tay bất giác hơi siết lại, nhìn thiếu niên nhỏ tuổi đang ngồi dựa vào bên cạnh mình.

Hi Nhi nói:

– Mẫu thân, nếu con là đứa trẻ đó, không biết thì thôi, nếu con biết chuyện cũ, con sẽ không tha thứ cho ông ấy. Người làm cha đó kiếp này dù có dùng mạng để đền bù, cũng không thể xóa bỏ được lỗi lầm trước đây của ông ấy. Sai chính là sai, không xứng đáng được tha thứ.

Giọng điệu của cậu kiên định vô cùng.

Bàn tay đang nắm chặt tay cậu của Mộ Phù Lan từ từ buông ra.

– Hi Nhi, mẫu thân hỏi con nữa, nếu người cha đó là phụ hoàng của con, con cũng không chịu tha thứ cho ông ấy hay sao?

Nàng khẽ hỏi.

Một cơn gió đêm, chợt từ ngoài cửa sổ ùa vào, thổi tắt ngọn nến. Trong điện lại rơi vào một mảnh tối tăm. Trong bóng tối vô biên của đêm, thiếu niên nhỏ im lặng, cuối cùng, cậu chậm rãi lắc đầu.

– Mẫu thân, người cha đó dù là phụ hoàng, con nghĩ, con cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy.

Mộ Phù Lan ngồi im trong bóng tối, rất lâu sau, chậm rãi, lại nắm chặt tay thiếu niên nhỏ bên cạnh.

– Mẫu thân hiểu rồi. Đi thôi, mẫu thân đưa con đi ngủ.

Nàng nói. Giọng nói dịu dàng và bình tĩnh.

– Mẫu thân, con tự mình về ngủ được rồi. Mẫu thân vất vả rồi, con đưa mẹ đi nghỉ ngơi.

Cậu đứng dậy, đi đến bên ngọn nến đã tắt thắp lại đèn dầu cầm lên đi trở về, giống như một người lớn đưa tay còn lại ra, nắm ngược lại tay Mộ Phù Lan, dẫn nàng đi vào trong.

Mộ Phù Lan được thiếu niên nhỏ đưa về tẩm điện.

– Mẫu thân, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, mẹ phải ngủ ngon giấc nhé.

Giọng nói của thiếu niên nhỏ vô cùng dịu dàng, dỗ dành Mộ Phù Lan.

Mộ Phù Lan mỉm cười gật đầu, nhìn cậu quay người rời đi. Cậu đi được vài bước, chợt như nhớ ra điều gì, dừng lại, quay người lại.

– Mẫu thân, con còn muốn cầu xin mẹ một chuyện, mong mẹ có thể đồng ý.

– Con nói đi.

– Ban ngày chẳng phải nhận được tin thắng trận từ Hà Tây sao? – Cậu nói, trong mắt ánh lên vẻ vui sướng. – Phụ hoàng vì kế hoạch thiên hạ mà vất vả, công lao to lớn, đợi phụ hoàng khải hoàn hồi triều, con muốn đích thân ra kinh thành đón người. Xin mẫu thân chấp thuận ạ.

Mộ Phù Lan hơi do dự.

Thiếu niên nhỏ quỳ xuống.

– Con thực sự muốn đích thân đi đón phụ hoàng trở về. Xin mẫu thân chấp thuận!

Mộ Phù Lan nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi trước mặt, suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu:

– Cũng được, đến lúc đó, xem tình hình rồi sắp xếp.

Thiếu niên nhỏ lộ vẻ vui mừng, dập đầu tạ ơn nàng rồi lui xuống.

Cậu đi ra khỏi chính điện Tử Vi Cung, nhưng không lập tức trở về trắc điện nơi mình ở. Cậu đứng trên bậc thềm ngoài điện, thất thần một lát, rồi đến trước cửa cung, sai cung nhân trực đêm mở cửa. Cậu đi ra ngoài, một mình lang thang trong hoàng cung đêm khuya. Phía sau, mấy cung nhân theo sau cậu không dám đến quá gần, cũng không dám rời quá xa. Họ theo Thái tử cuối cùng đi đến Ngự Mã Giám, thấy cậu dừng lại trước một cánh cửa chuồng ngựa.

Trong chuồng ngựa này có con ngựa Tiểu Long Mã của Thái tử.

Tiểu Long Mã là một con ngựa Hà Tây, không phải là giống quý hiếm gì, cũng không phải là bảo mã hiếm có trên đời. Trong chuồng ngựa của Thái tử còn có mấy con bảo mã dị vực tiến cống, có con đi ngàn dặm một ngày, có con chạy nhanh như gió thoảng điện xẹt. Nhưng Thái tử yêu thích nhất vẫn là con ngựa Hà Tây này, cậu thường tự mình cho ăn, tự tay tắm rửa cho nó, người trong cung ai cũng biết.

Cung nhân thấy Thái tử đêm khuya không ngủ mà lại đến đây, nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng chỉ dám đứng đợi từ xa.

Thiếu niên nhỏ mở cửa chuồng ngựa bước vào, hai tay bưng một nắm lúa mạch đưa đến miệng Tiểu Long Mã. Cho ngựa ăn xong, cậu lại lấy bàn chải ngựa cẩn thận chải bờm cho nó.

Tiểu Long Mã thân mật quay đầu lại, lè lưỡi liếm liếm tay cậu. Thiếu niên nhỏ khẽ cười vài tiếng.

Cậu thân mật sờ sờ đầu Tiểu Long Mã, ghé vào tai nó, nhẹ nhàng nói:

– Ta nói cho ngươi biết, mẫu thân đã đồng ý với ta rồi. Qua ít ngày nữa, ngươi đi cùng ta, chúng ta cùng nhau làm một chuyện.

Cậu nói xong chậm rãi đứng thẳng người, quay đầu, nhìn về phía bầu trời đêm phía Tây Bắc bên ngoài kinh thành. Ánh mắt cậu dường như xuyên qua màn đêm vô tận này, nhìn về phía nơi xa xôi ngàn dặm.

Ngàn dặm xa xôi, Đại Thành Hoàng đế Tạ Trường Canh đích thân chinh phạt, nửa năm sau, năm Nguyên An thứ hai, biên cương phía Bắc được bình định, Hà Tây được củng cố vững chắc.

Theo lệ thường, nơi đây vẫn lưu lại một bộ phận quân đội, số còn lại sẽ theo hắn khải hoàn hồi triều. Đêm trước khi lên đường, lão thủ lĩnh dân bản xứ mở tiệc đưa tiễn, Hoàng đế cùng dân chúng vui vẻ đến tận khuya mới tàn, nơi đóng quân chính là phủ Tiết độ sứ nơi hắn từng ở khi còn là Tiết độ sứ.

Mọi thứ ở đây, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ năm xưa.

Hắn bước vào cánh cổng dinh thự quen thuộc vô cùng này, vòng qua bình phong, đi qua đình viện lát đá xanh và ngủ lại trong căn phòng ngủ năm xưa.

Đêm ấy, hắn rõ ràng không hề uống một giọt rượu nào nhưng hắn lại cảm thấy như mình đã say, thời gian cũng như quay ngược trở lại, hắn trở về khung cảnh nhiều năm trước, khi nàng còn ở đây cùng hắn chung sống dưới một mái nhà.

Đã nhiều năm như vậy rồi, trong căn phòng này dường như vẫn còn vương vấn một chút hương thơm nàng để lại năm xưa.

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi khép mắt lại. Trong cơn mơ màng, hắn chợt cảm thấy mình đang ở giữa núi non, tiếng chim hót véo von, sóng nước lung linh, bốn bề là nước, một hòn đảo như chiếc lá, chợt tỉnh ngộ, hóa ra hắn đã ngao du khắp nơi, đến tận Quân Sơn Động Đình.

– Này! Huynh đứng lại!

Hắn nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo của một cô bé.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một vách núi, một cây bách cổ thụ, một thiếu nữ nhỏ nhắn, mái tóc mây, dung nhan như hoa, vén váy đang chạy về phía mình.

Hắn ngẩn người, tim đập thình thịch, phản ứng lại, lập tức quay người nghênh đón nàng.

Ngay lúc này, trước mắt hắn bỗng nhiên một màn sương mù bao phủ, nàng ở đầu kia, hắn ở đầu này, dù hắn cố gắng đuổi theo thế nào cũng không tìm thấy con đường dẫn đến bên nàng. Ngay khi hắn mờ mịt nhìn quanh và cực kỳ nôn nóng thì màn sương mù trước mắt lại dần tan đi.

Cuối cùng hắn cũng nhìn rõ, hóa ra nàng đang ở giữa hồ, tựa như tiên nữ dưới trăng đang chèo thuyền về phía mình.

Hắn bất chấp tất cả, ra sức vung tay bơi về phía nàng. Nàng ngồi ở mũi thuyền, cười rạng rỡ, dường như đang cười vẻ ngốc nghếch của hắn. Hắn bơi đến gần thuyền nàng, trèo lên thuyền, cuối cùng, nằm vật xuống bên vạt váy nàng.

Gió đêm hồ lay động, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng nhấp nhô, nàng lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, mặt như hoa sen, áo như mây khói. Ánh trăng tựa như dòng nước chảy, ngay cả giấc mơ cũng được gột rửa một lần, ướt át nhưng lại trong veo vô cùng.

Tạ Trường Canh biết, giờ phút này, người trong giấc mơ đang nghĩ gì. Hắn đang nghĩ, cả quãng đời còn lại nếu đều có thể như vậy, bị nàng cười ngốc, còn mong cầu gì hơn?

Hàng mi của hắn khẽ động đậy. Một lát sau, hắn từ từ mở mắt, quay mặt, nhìn về phía bóng người đang đứng trong phòng.

– Hi Nhi, con đến đón phụ hoàng à? – Hắn hỏi.

– Con đến, là để nói với phụ hoàng, triều chính đã ổn định, con đã có thể tự mình cai trị, phụ hoàng không cần phải trở về nữa ạ.

Thiếu niên nhỏ tuổi đáp lời hắn. Giọng điệu bình tĩnh, dường như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.