Bốn phía tĩnh lặng.
Rất lâu sau, Tạ Trường Canh chậm rãi ngồi dậy.
– Vậy là con đã biết hết rồi? – Hắn nói.
– Là chuyện khi nào? – Ngoài ngữ điệu trầm thấp ra, trong giọng nói của hắn cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.
Thiếu niên ban đầu không đáp, chỉ tháo thanh kiếm bên hông xuống.
– Vừa rồi khi thị vệ của phụ hoàng nhìn thấy con, biết thanh kiếm con đeo này là của bệ hạ, cho nên họ không bắt con phải tháo ra, cho phép con đeo kiếm mà vào.
Cậu vừa nói, một tay duỗi thẳng ra phía trước, tay kia nắm lấy chuôi kiếm thong thả rút kiếm ra, ánh hàn quang lóe lên.
– Phụ hoàng có biết, chuyện không nên làm nhất mà cha đã làm trong đời này là gì không?
Ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt qua lưỡi kiếm, da lập tức bị kiếm khí cắt rách, máu tựa như ráng chiều dọc theo chỗ vừa chạm vào chậm rãi lan ra. Ánh nến chiếu vào, lóe lên một vệt sáng tối quỷ dị.
Thiếu niên lại dường như không hề cảm thấy gì, mặc cho máu từ ngón tay chảy xuống rãnh kiếm, đầy rồi lại tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống theo lưỡi kiếm.
– Chuyện không nên làm nhất mà phụ hoàng đã làm là năm đó, khi mẫu thân dẫn con rời khỏi Cô Tang, cha đã đuổi theo ra ngoài thành và tặng cho con thanh kiếm này. – Cậu nói.
– Con đã từng hy vọng biết bao cha chưa từng tặng nó cho con. Hoặc ngày đó, con nghe lời mẫu thân không nhận lấy nó. Cho dù đã nhận, sau này không động đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770568/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.