Lạc Xuyên bị khuôn mặt ma quái bất ngờ kia doạ cho giật bắn, vô thức ngả người ra sau ghế.
Nhưng gương mặt đó chỉ nhếch mép cười đầy giễu cợt, liếc nhìn A Bảo một cái rồi biến mất.
Chị gái A Bảo, chính là cái bóng ma đó, cũng hiếm hoi để lộ vẻ mặt như đang nín cười.
Xem ra, thứ dơ bẩn bên ngoài cảm nhận được sự tồn tại của cô ta, nên mới mò lên xem xét.
“Lạc tiên sinh, tôi cảm ơn anh nhiều lắm! Trong giấc mơ tôi đã mơ thấy con hẻm này không biết bao nhiêu
lần. Dù hình ảnh mờ dần theo năm tháng, nhưng đến tận nơi rồi tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm, chính
là nơi này! Năm đó, chị em bị người ta bế đi ngay ở ven đường kia!”
A Bảo xúc động đến run rẩy, khoé môi bắt đầu giật nhẹ.
Lạc Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nhàn nhạt nói: “A Bảo, tôi rất vui vì giúp anh tìm lại được nhà. Nhưng
mà… mười lăm năm đã trôi qua, cảnh còn người mất là chuyện thường. Chuẩn bị tâm lý đi, trên đời này cái
thiếu nhất chính là sự trọn vẹn. Mọi sự hoàn hảo, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi sẽ không vào cùng đâu.”
“Thế này đã là ơn nghĩa lớn rồi! Tôi cảm ơn anh. Tôi cảm ơn anh thay cho cả tôi và chị gái!”
Lạc Xuyên không biết A Bảo có nghe lọt lời mình nói không, nhưng hắn vẫn mở cửa xe bước xuống, định
đứng tiễn cậu ta vào hẻm.
Nào ngờ vừa bước ra khỏi xe, hắn đã thấy mới sáu, bảy giờ sáng mà trong con hẻm rộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-cam-do-thu-thap-ta-vat/2742605/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.